Chương 35: Cái giá phải trả
Hải Hạnh mệt mỏi xoay người, gạt tay anh muốn rời đi, nhưng lại bị chặn lại. Hoàng Minh vô thức bật ra lời:
– Tôi có thể chịu trách nhiệm.
– Im đi, tôi không cần kẻ khốn như anh chịu trách nhiệm.
– Tôi phải làm gì để em có thể quên chuyện đó?
– Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh nữa.
– …
– Không làm được thì đừng có hỏi. Miệng ra rả nói muốn chịu trách nhiệm nhưng người ta đưa ra yêu cầu lại lưỡng lự, vậy thì hỏi làm gì?
– Em thật sự rất ghét tôi nhỉ? – Anh điềm đạm cất lời.
Câu hỏi nhẹ bẫng như không, chỉ là hỏi và không cần nghe câu trả lời từ Hải Hạnh, nhưng cô không ngại ngần đáp lại:
– Không chỉ ghét mà tôi còn hận anh. Vô cùng căm hận.
Hải Hạnh giận dữ đẩy mạnh Hoàng Minh, rồi lếch thếch tập tễnh đi ra khỏi phòng. Cô cần đi rửa mặt, cần rửa trôi tất thảy cảm xúc tiêu cực và sự uất ức lúc này.
…
Hải Hạnh vừa bước vào nhà vệ sinh, Hạnh Nhi cũng từ đó đi ra. Nhìn thấy mắt chị gái đỏ hoe, trên má có dính nước khiến cô ấy lo lắng:
– Chị, chị làm sao vậy?
Hải Hạnh khịt mũi lắc đầu, cố che giấu sự bối rối cùng cái mắt đỏ do vừa khóc của mình.
Hạnh Nhi thừa tinh ý để nhìn ra vấn đề từ chị gái, cô đi theo Hải Hạnh vào trong, đứng bên cạnh lúc chị rửa mặt.
– Ai bắ//t nạ//t chị?
– Vừa nãy anh về, đến thăm chị. Em đã gặp anh chưa? – Hải Hạnh cố tình lảng tránh.
– Em không hỏi cái đấy. Vừa nãy em đi gặp bác My, nói chuyện của Lý Hoàng Minh.
Nghe nhắc đến cái tên này, Hải Hạnh chợt giật thót cả mình ngoảnh mặt. Hạnh Nhi dim mắt nhìn cô, bắt nọn:
– Anh ta lại đến quấ//y r//ối chị à?
Hải Hạnh đảo mắt, né tránh ánh nhìn của Hạnh Nhi rồi đánh trống lảng:
– Sao tự nhiên em lại gặp bác để hỏi về anh ta thế?
– Chuyện của công an, chị không biết được đâu. Em đi đã.
– Hạnh Nhi!
Hải Hạnh quay ngoắt lại, nhưng Hạnh Nhi cũng không ngoảnh đầu, xem chừng đã giận cô rồi.
Hạnh Nhi rảo bước rời khỏi khu vệ sinh, bước chân chợt khựng lại khi nhìn thấy người đang đứng ở trước cửa thang máy.
Hạnh Nhi bước nhanh về phía đó, vừa đến bên cạnh đã nghển cổ nhìn người ta:
– Anh là Lý Hoàng Minh?
– Ừm!
Đáp lại cô là sự lạnh nhạt xen lẫn bất cần của anh.
Hạnh Nhi không nói không rằng, chỉ khẽ dim mắt rồi co tay đấ//m mạnh vào bụng Hoàng Minh khiến anh bị bất ngờ, không kịp tự vệ mà loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.
Hoàng Minh dim mắt, ôm bụng nén đau. Hạnh Nhi thiện chiến, tay siết thành quyền, ở trong tư thế tấn công.
– Anh là cái thá gì mà hở ra là đến qu//ấy rố//i chị gái tôi?
Không để Hoàng Minh mở lời, Hạnh Nhi đã lại lao tới, liên tục tấn công, nhưng anh chỉ thủ thế, không phản kháng hay đán//h trả. Dù vậy nhưng Hạnh Nhi lại chẳng đán//h được thêm cái nào thì càng tức tối.
…
Trong lúc Hoàng Minh đang bị Hạnh Nhi gây khó dễ thì Hùng đã đến nghĩa trang An Lạc. Nhìn viên trang ảm đạm anh ấy khe khẽ thở hắt ra rồi xuống khỏi xe.
Nhìn Hùng cầm theo một cái bọc màu đen, bên ngoài có nước đọng, cô Nghĩa cũng đoán ra được ở bên trong chứa cái gì.
Khác với những người khác, thái độ cô Nghĩa dành cho Hùng đầy khó chịu. Anh ấy cầm theo cái bọc chứa tha//i nhi đã c//hết, đi theo cô Nghĩa.
Trước lúc Hùng ra về, cô ấy còn khó chịu bảo:
– Bảo cậu ta dừng ngay những việc làm hại người, độ//c á//c, vô đạo đức đó lại.
Anh ấy chợt khựng lại, nhưng không nói gì, chỉ im lặng liếc nhìn thái độ khó chịu của người phụ nữ đó một cái rồi nhanh chóng ra xe trở về.
…
Gần chín giờ tối, Hải Hạnh lò dò đến Sea Storm, Vũ Văn thấy chị họ thì lấy làm lạ lẫm mà bước ra:
– Chị!
Hải Hạnh giật thót mình, chớp chớp mắt nhìn anh ấy. Vũ Văn phẩy tay, khua khua trước mặt cô, muốn Hải Hạnh tập trung vào mình:
– Sao chị lại đến đây thế?
– Duy Cá nóc hay ngồi ở đâu?
Câu hỏi của cô khiến Vũ Văn lấy làm kinh ngạc, anh ấy đưa tay sờ trán chị họ, lại bị Hải Hạnh hất ra:
– Làm cái gì vậy?
– Chị tìm thằng đấy làm gì?
– Hỏi nhiều, chỉ cần chỉ chỗ của hắn rồi ở đây trông chị là được rồi.
Vũ Văn chắp tay, cái miệng chuẩn bị mở ra muốn đuổi chị họ về thì cô đã lướt qua anh ấy đi vào trong.
– Chị, chân chị thế nào đấy?
– Bong gân.
Hải Hạnh gào lớn, át tiếng nhạc ồn ã lúc này.
Vũ Văn bất lực đi theo sát nút, nhìn cái dáng vẻ tập tễnh của Hải Hạnh, anh ấy chỉ biết lắc đầu mà rảo bước nhanh hơn rồi túm lấy cánh tay cô, đỡ Hải Hạnh lách đám đông đi vào trong.
Đám đàn ông đang bù khú, tay ôm gái, tay cụng ly bị sự xuất hiện của hai chị em họ làm cho ngừng lại.
Duy Cá nóc quét mắt nhìn Hải Hạnh, Vũ Văn cảm nhận được thì khẽ trừng mắt nhìn lại tên kia. Hắn chợt thu lại ánh nhìn, thẳng lưng hất hàm:
– Chú mày mang gái đến cho anh đấy à? Dịch vụ vượt trội hả?
Hắn vừa dứt lời cợt nhả thì những thằng khác cũng hùa theo khiến Vũ Văn khó chịu. Anh ấy co chân, đạp thật mạnh vào một thằng phấn khích nhất ở đó, khiến nó ngã rạp xuống trước sự sửng sốt của cả đám người lẫn Hải Hạnh.
Mấy thằng còn lại hiếu chiến quơ lấy chai rượu, lại bị Duy Cá nóc ngăn cản:
– Thôi!
Bọn chúng mới hạ chai xuống.
– Chú mày định gây sự?
– Dạy bảo đám người của mày cho cẩn thận, chỗ này không tiếp mấy thằng du côn không theo quy tắc.
Vũ Văn lia mắt nhìn một vòng, tuy anh ấy chỉ có một mình nhưng ánh nhìn đủ sức nặng khiến đám người kia không dám manh động. Duy Cá nóc phất tay ra hiệu cho chúng ngồi.
Vũ Văn nhìn sang chị họ, nói gì đó với cô rồi quay sang hắn:
– Chị tao muốn gặp mày, cách tốt nhất là quản người của mày cẩn thận, chỉ cần mất một cọng tóc, hay có dấu tay của thằng nào động vào chị ấy thì đừng nghĩ có đứa nào lành lặn ra được khỏi đây.
Nói xong anh lại quay sang nói với Hải Hạnh:
– Em ngồi cùng nhé?
– Không cần, chị có chuyện nói nhanh rồi đi. Em ra kia trông chị là được.
Vũ Văn khẽ cười, gật đầu đáp lại cô rồi rời khỏi đó. Nhưng anh ấy vẫn không hề lơ là mà liên tục để ý về phía Hải Hạnh cùng đám côn đồ kia.
Cô vừa ngồi xuống đã không vòng vo mà vào vấn đề luôn:
– Cái giá phải trả để anh làm cho một người rời khỏi Thành phố Biển là bao nhiêu?
Duy Cá nóc chợt phá lên cười bởi câu hỏi đó của Hải Hạnh.
Khi đến đây tìm hắn cô đã tìm hiểu rồi, ở thành phố này chỉ có Duy Cá nóc có khả năng khiến một người không thể sống ở đây mà phải bỏ xứ ra đi vì sự quấy rầy của bọn chúng mà thôi.
– Cô em tìm tôi chỉ vì chuyện ấy thôi à?
Hải Hạnh khẽ rủ mắt, bị bao nhiêu con mắt nhìn vào khiến cô khá căng thẳng, nhưng phải cố gồng lên, cố tỏ ra mạnh mẽ để đàm phán với kẻ cầm đầu.
– Còn phải xem người mà cô em muốn tống khứ đi là kẻ nào? Rồi muốn bọn này dùng cách nào để tống hắn đi nữa chứ?
– Tháo khớp nhét vào bao quăng xuống biển, hay nhét vào thùng phi cho tàu chở ra biên giới rồi vứt… – Một kẻ khác chen lời, rồi hí há cợt nhả.
Lời của hắn khiến Hải Hạnh rùng mình. Mấy chuyện giết người vứt xác này cô chưa từng nghĩ tới, chỉ là muốn bọn chúng gây khó dễ, để người đó buộc phải rời khỏi đây mà thôi.
Vẻ bối rối và căng thẳng của Hải Hạnh không giấu được tên côn đồ lão luyện như Duy, hắn phất tay ra hiệu cho đám đàn em của mình im lặng, rồi hất hàm bảo Hải Hạnh tiếp tục:
– Nói xem, kẻ đáng ghét nào lại khiến bác sĩ xinh đẹp này muốn đuổi đi như vậy?
– Lý Hoàng Minh!
Ba từ này thốt ra khỏi miệng Hải Hạnh khiến cả đám cùng kinh ngạc, Duy Cá nóc mới đó mà đã vươn lại gần cô.
– Anh định làm gì? – Hải Hạnh kinh hãi lùi người, tay đưa lên thủ thế.
– Nói lại xem, kẻ em muốn đuổi đi là ai?
Hải Hạnh bặm môi, trân trân mắt nhìn vào con ngươi trợn trắng lên của hắn, Duy Cá nóc chợt phá lên cười rồi thu người về, châm thuốc hút.
Sự thờ ơ đó của hắn khiến Hải Hạnh bất an:
– Anh có làm hay không? Không cần làm hại đến tính mạng, chỉ đuổi anh ta ra khỏi Thành phố Biển này thôi.
Hắn không vội trả lời mà khoan thai rút thuốc, sau khi châm thuốc, Duy Cá nóc dim mắt quan sát sắc mặt của Hải Hạnh sau làn khói mỏng manh. Thuốc lá theo chiều gió bay về phía của cô khiến Hải Hạnh nhăn mặt.
– Hừ, đừng giả nai đánh lạc hướng bọn này. Cô em là con hàng của thằng đó, định giở trò để nó có cớ gây hấn với bọn anh à?
– Không phải, tôi chẳng liên quan gì đến anh ta hết. Tất cả đều là bị tên khốn đó é//p bu//ộc.
Sự gay gắt đó của cô khiến Duy hứng thú, đám đàn em của hắn cũng tò mò nhìn vào.
– Mới trêu đùa có chút thế thôi mà cô em đã muốn đuổi người ta đi rồi à? Cũng ác liệt quá nhỉ? Với lí do đó thì bọn này chưa thể ra tay được đâu.
Hắn gian xảo buông lời, muốn nhử Hải Hạnh nói ra nguyên do sâu xa hơn.
…