Chương 36: DÙNG THÂN TRAO ĐỔI
Hải Hạnh bặm môi, hít sâu thở mạnh, tay siết thành quyền, cố giữ bình tĩnh ra hiệu cho hắn lại gần.
Ở khoảng cách chỉ cả hai nghe được, Hải Hạnh căm phẫn bật ra lời:
– Anh ta từng cưỡn//g bứ//c tôi.
– Hửm?
Duy cá nóc kinh ngạc thốt lên, nhưng trong chốc lát đã bật cười hỏi lại:
– Nên em tìm tôi muốn tôi trả thù giúp em?
– Cứ cho là như vậy đi.
– Em trả được bao nhiêu?
Cô khảng khái hỏi ngược lại:
– Anh cần bao nhiêu?
Kẻ ở đối diện dim mắt, lia một đường từ trên xuống dưới, rồi đặt vào hõm cổ lấp ló dưới vạt áo sơ mi của Hải Hạnh, cô cảm nhận được sự nguy hiểm thì giật thót mình đưa tay đặt lên đó che đi.
Hắn nhếch môi cợt nhả:
– Dùng thân mình trao đổi đi.
– Đừng mơ.
Hải Hạnh tức giận bật dậy, lại bị một trong những tên đàn em của hắn chộp lấy tay ép ngồi xuống.
– Em tưởng muốn đi mà dễ như vậy sao?
Hải Hạnh run rẩy hất tay kẻ kia ra, rồi nép vào một góc, cố né tránh sự đụng chạm với đám người đó.
Cô cứng giọng do//ạ:
– Anh nghĩ tôi đến đây mà không chuẩn bị gì sao? Vũ Văn ở kia vẫn đang dõi về phía này, trước khi đi tôi cũng báo với người nhà ở Công an Thành phố Biển là đi gặp anh.
Trước lời dọ//a dẫ//m đầy run rẩy của cô, hắn chợt phá lên cười khoái chí:
– Vậy thì tự đi mà đuổi Lý Hoàng Minh đi. Người nhà cô làm công an, chẳng nhẽ lại không xử lý được mà phải nhờ đến bọn này? Ha Ha ha.
– Công an không làm việc phạm pháp.
– Cũng biết là phạm pháp còn thuê bọn này? Cô em gan nhỉ?
Duy Cá nóc nhướng mày gườm cô, rồi lại cợt nhả được ngay lập tức:
– Chúng tôi sợ bị công an bắt lắm.
Hải Hạnh lại nói:
– Anh sợ anh ta chứ gì?
Một lời khích bác của Hải Hạnh khiến nụ cười trên môi Duy trở nên cứng đờ méo mó. Hắn gườm mắt nhìn vào ly rượu ở trên bàn trong giây lát rồi quắc mắt nhìn Hải Hạnh khiến cô giật thót cả mình.
Duy Cá nóc chợt phá lên cười đầy khó hiểu, đám đàn em của hắn cũng cười hùa theo, chỉ có Hải Hạnh là vẫn đứng ngơ ra đó không hiểu bọn chúng như vậy là thế nào.
Duy Cá nóc thu môi, gằn giọng nói với cô:
– Riêng thằng đó thì chỉ có gi///ết sống chứ không đuổi được.
Lời của hắn khiến Hải Hạnh kinh khiếp mà ngồi phịch xuống ghế.
…
Sau vụ đàm phán đầy táo bạo, Hải Hạnh tập tễnh rời khỏi bar, nhưng chưa ra khỏi cửa thì cánh tay đã bị giữ lấy. Cô giật mình giãy ra, tim trong lồng ngực vẫn đập ran vì chưa hết sợ bởi lời dọa dẫm của Duy Cá nóc vừa rồi.
– Là em! – Vũ Văn giữ chặt tay Hải Hạnh.
Cô khẽ thở hắt ra, ôm ngực mình.
– Chị sao thế?
– Không, chị về nhà đây.
– Rốt cục thì chị gặp thằng đó làm cái gì vậy?
Hải Hạnh giương mắt nhìn Vũ Văn trong giây lát, rồi khẽ lắc đầu:
– Không phải việc của em đâu.
Dứt lời, cô co tay bị em họ giữ rồi lẳng lặng rời khỏi bar.
…
Hải Hạnh vừa rời khỏi thì Hoàng Minh cũng tới, Vũ Văn định quay vào nhưng thấy họ thì nán lại. Vừa vào tới, Hùng đã hỏi:
– Chị ấy đến đây làm gì vậy?
– Ai?
– Bác sĩ Hạnh.
Vũ Văn khẽ nhăn mày thốt lên:
– Cậu biết cả chị ấy luôn à?
Hùng kinh ngạc:
– Chị anh? Chứ không phải…
Anh ấy chợt ngập ngừng, Vũ Văn lại nói:
– Chị họ.
– Đến làm gì thế? Thấy tập tễnh thế kia mà.
– Gặp Duy Cá nóc.
Lời của Vũ Văn thành công thu hút được sự chú ý của người vẫn im lặng nãy giờ.
Hùng lấy làm ngạc nhiên hỏi lại:
– Gặp thằng đó làm gì?
– Nó vẫn ở trong kia kìa, cậu đi vào mà hỏi.
Vũ Văn hất hàm vào trong bar.
Hùng nhăn mặt nhìn sang Hoàng Minh, anh lại tỏ ra phớt lờ rồi một mạch đi vào trong.
Hai người bọn họ cũng nhanh chóng đi theo.
Vào trong bar, Hoàng Minh không để tâm đến xung quanh, anh tìm vị trí mình cảm thấy ổn rồi ngồi xuống. Hùng vừa ngồi xuống đối diện, lại nói:
– Thằng Duy ở bên kia.
Hoàng Minh khẽ liếc nhẹ:
– Kệ nó.
– Không biết bác sĩ Hạnh đến tìm nó làm gì nhỉ? Chị ấy không sợ sao? Vụ mu..a bá..n trứn..g t..rái phép bị phát giác, nó vẫn ghim chị ấy mà.
Hùng thao thao thắc mắc, khi nhìn sang đã thấy con ngươi đen láy dán lên người mình, anh ấy chợt bặm môi, lén nhìn đàn anh.
Hoàng Minh lại bảo:
– Có số đấy gọi điện mà hỏi.
Không thì đi sang kia hỏi thằng Duy.
Hùng cười trừ, rồi bảo với Hoàng Minh:
– Thằng ôn đó nó đang đi về phía chúng ta.
Hoàng Minh chẳng để tâm đến nó, anh với tay lấy chai rượu mà phục vụ vừa mới mang tới.
Duy Cá nóc lách đám đông đi tới chỗ bọn Hoàng Minh, anh thản nhiên nhấm nháp ly rượu vừa rót mà chẳng hề liếc nhìn hắn lấy một cái. Nhưng khi Duy đưa tay định bá vai lại bị Hoàng Minh khước từ.
Hắn chợt khựng lại, rồi bật cười:
– Chú mày khỏe chứ?
– Có mắt không?
Lời đáp của Hoàng Minh vừa cộc cằn vừa gây khó chịu cho đối phương.
Duy Cá nóc cau mày, rồi nhếch môi cười gằn:
– Cái thái độ này của mày bảo sao ai cũng ghét. Đến con ghẹ của mày nó cũng muốn mày chế///t.
– Nói gì vậy? – Hùng khó chịu chen ngang.
Hắn gườm anh ấy một cái rồi khẩy môi nói tiếp:
– Hôm trước ở viện tao tưởng bác sĩ đó làm màu thôi, nhưng không ngờ nó lại ghét mày đến thế. Biết ai vừa đến tìm tao không?
Ly không vừa bị siết chặt, ngay lúc này lại va chạm với mặt bàn thật mạnh khiến kẻ đang ba hoa ở kia cũng bị giật mình. Duy Cá nóc cau có nhìn Hoàng Minh.
Anh nhướng mày thách thức:
– Tao muốn nghe à?
Dứt lời, anh thẳng người rời khỏi chỗ trước sự sững sờ dần chuyển thành cay cú của Duy. Chẳng cần hắn phải nói, để người con gái kia tự dấn thân gặp kẻ nguy hiểm như hắn, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì. Nhưng Hải Hạnh lại không biết rằng ở cái Thành phố Biển này, bọn giang hồ tôm tép vớ vẩn như Duy Cá nóc không đủ tuổi có thể động vào được Hoàng Minh.
Đúng như hắn đã nói với Hải Hạnh, loại người như anh chỉ có thể gi//ết chế//t chứ không thể đuổi. Bởi nếu để Hoàng Minh còn sống thì sự trả thù mà anh dành cho chúng còn khốc liệt hơn.
Hùng nhanh chóng nối gót Hoàng Minh ra khỏi bar, sau chuyện buổi sáng ở viện, anh vốn định đến đây uống rượu giải khuây nhưng không ngờ lại chuốc thêm khó chịu vào người.
– Bác sĩ Hạnh thật sự đi tìm thằng Duy để xử lý anh ư?
Hoàng Minh nhướng mắt nhìn đàn em, Hùng vẫn lấy làm thắc mắc lắm, bởi anh ấy tưởng Hải Hạnh sợ Duy Cá nóc cơ đấy.
– Biết lợi dụng người khác để đạt được mục đích, cũng không phải dạng vừa đâu.
– Bác sĩ Hạnh mà biết anh phải cố gắng như thế nào để chị ấy không rơi vào tầm ngắm của thằng Duy, liệu có…
Hùng đang hớn hở phỏng đoán thì bị cái lườm sắc lẹm của người nào đó làm cho im bặt. Hoàng Minh không cần phải nói gì, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người khác lạnh gáy rồi.
– À anh!
– Hửm?
– Lúc sáng em đến nghĩa trang An Lạc, cái cô ở đó có nhắc đến anh.
Hoàng Minh khẽ cau mày, Hùng ái ngại bảo:
– Cô ấy chửi anh.
Anh không nói gì, chỉ nhếch nhẹ khóe môi. Hùng lại thắc mắc:
– Nhưng anh để lộ ra cái gì hay sao mà cô ấy lại nói như vậy ạ?
– Nói gì?
– Cô ấy bảo em, bảo anh đừng làm những việc độc ác, thất đức như vậy nữa.
Hoàng Minh quắc mắt nhìn qua gương, Hùng lần nữa gật đầu xác nhận. Anh không nhớ đã từng nói gì, hay làm gì để lộ cho người khác biết công việc mà mình làm. Ngay cả những người thân cận như Văn và Lạc cũng không hề biết, ngoài Hùng và Cáo đầu bạc ra, tất cả đều là bí mật.
– Anh, có cần phải…
– Không, cứ để yên đó đi. Để ý một chút là được.
– Vâng.
…
Hải Hạnh đang trên đường trở về nhà thì nhận được cuộc gọi từ Hiên, cô bé từng bị x//âm hại bởi anh họ của mình. Ban đầu con bé không nói gì, cô chỉ loáng thoáng nghe được tiếng nức nở, tiếng thở dồn dập như người hụt hơi của nó.
Hải Hạnh lo lắng, cho xe đi chậm lại rồi hỏi han:
– Hiên, có chuyện gì thế?
– Alo! Hiên! Em còn ở đó không?
– Alo!
Tiếng con bé yếu ớt, xen lẫn nghẹn ngào vang lên. Hải Hạnh mừng như bắt được vàng, vội lên tiếng:
– Sao thế? Gọi chị muộn vậy có việc gì?
Hiên ngập ngừng rồi bật ra lời:
– Cứu em với… em đau… ức!
– Em đang ở đâu?
– Em… em…
Điện thoại chợt tắt, Hải Hạnh vội gọi lại, nhưng lại bị từ chối. Cô không gọi con bé nữa mà lần tìm số của mẹ nó, nhưng ngặt một nỗi Hải Hạnh lại không lưu, cô đành gọi điện đến viện nhờ đồng nghiệp tìm giúp trong hồ sơ của con bé.
Trong lúc chờ đợi, Hải Hạnh tiếp tục gọi lại số vừa rồi, cùng lúc ấy có tin nhắn gửi tới, cô vội tắt máy để xem. Hiên gửi cho cô địa chỉ nhà con bé, bảo Hải Hạnh đến xem giúp nó, hiện tại chỉ có mình con bé ở nhà.
Cô nhanh chóng đổi hướng đi theo địa chỉ định vị mà Hiên gửi cho. Xe đi hết đường cái, rẽ vào đường ngoài thành phố. Đường này Hải Hạnh biết vì từng đi một hai lần, lần cuối là hôm đến chỗ Thư Yến, kiểm tra cho cô ấy.
Ban đầu cô còn chắc mẩm, có khi nhà bọn họ ở gần nhau, như vậy sẽ bớt sợ hơn vì lúc này đã muộn.
Nhưng thật không may cho Hải Hạnh, dấu đỏ chỉ dẫn trên bản đồ chợt rẽ hướng, cô đánh lái cua theo, chẳng mấy chốc đã bỏ lại đường nhựa sáng sủa ở phía sau.
Xe rơi trúng ổ gà, xóc nảy khiến Hải Hạnh giật thót mình. Cô ghì chặt vô lăng, chân phanh cũng đè hơi gấp.
– Ôi trời, đường xá kiểu gì vậy?
Cô khẽ thở hắt ra, phía trước ngoài đèn xe của cô thì tối om, phải tận tít xa trong nữa mới thấp thoáng thấy bóng đèn điện nhà dân nhòe nhoẹt như ánh sáng từ đuôi con đom đóm đực.
Nhìn sang hai bên hoang vắng khiến Hải Hạnh bất giác rùng mình:
– Nhà cửa gì mà vùng sâu vùng xa quá vậy. Ghê chế//t đi được.
Nhưng chỉ trong chốc lát, phía sau có đèn xe rọi tới, Hải Hạnh nhìn qua gương, thấy vậy thì khẽ thở phào, tự nhủ bản thân may mắn vì ít nhất là có hai chiếc xe máy kia đồng hành.
Cô tiếp tục di chuyển, nhưng bắt đầu cảm thấy có cái gì đó sai sai khi hai chiếc xe máy kia có dấu hiệu chen lấn, cố tình áp sát xe của mình.
Một trong hai chiếc xe chợt rồ ga lao tới, Hải Hạnh kinh hãi trợn trừng mắt quan sát qua gương, cảm thấy nó sắp va vào gương chiếu hậu bên trái của mình đến nơi thì vội vã đánh lái.
– A!!!
Xe trèo lên mô đất nhấp nhô gồ ghề, lao tới gần vách núi đá rồi dừng hẳn lại. Ở Thành phố Biển có thể dễ dàng nhìn thấy được những núi đá nhấp nhô bao quanh khu dân cư hoặc nhà dân ôm lấy chân núi đá.
Hải Hạnh nhắm nghiền mắt, tay vẫn siết chặt vô lăng, mà tim trong lồng ngực thì cứ đập thùm thụp như trống trường. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây với cô vậy?
Cô nâng người ngoảnh mặt nhìn ra về phía cửa xe, Hải Hạnh thêm một lần kinh hãi bởi gương mặt đàn ông vừa mới xuất hiện. Cô theo phản xạ ngả người về phía ghế phụ kế bên, trừng trừng nhìn kẻ đang đứng bên ngoài ô kính.
Tim trong lồng ngực còn chưa đều nhịp lại thêm một lần nữa nhảy loạn hết cả lên. Hải Hạnh run rẩy lần tìm điện thoại muốn gọi người cầu cứu.
Nhưng ở bên ngoài kẻ kia lại liên tục đ//ấm vào kính xe cô, không chỉ ở bên trái mà cả phải cũng có người. Hải Hạnh bắt đầu rơi vào hoảng loạn. Cô không biết bọn họ là ai, không biết vì mục đích gì lại ép xe mình như vậy. Nhưng Hải Hạnh biết ngay lúc này bản thân đang rơi vào nguy hiểm.
Điện thoại trong tay cô chợt rung lên, là của cuộc điện thoại từ Hiên gọi tới, Hải Hạnh cuống cuồng bắt máy, tay run rẩy gạt mãi mới kết nối được. Cô nén sợ, áp điện thoại lên tai:
– Hiên cứu…/Chị chạy đi đừng đến… ư…
Hai người nói cùng một lúc.
Tai Hải Hạnh cứ lùng bùng hết cả đi vì tiếng gào đầy hoảng loạn của cô bé từ trong điện thoại phát ra.
Kính xe chợt bị đập vỡ choang choác, Hải Hạnh hoảng loạn siết chặt điện thoại, hai tay đưa lên ôm lấy đầu mình. Đợi một lát, cô lại vừa dáo dác canh chừng hai kẻ hung ác kia vừa lần tìm số người thân để gọi.
– Mày ra đây cho tao.
Tiếng quát đầy dữ tợn khiến Hải Hạnh giật thót mình.
Kính xe lại bị thêm một lần đập, bọn chúng chuẩn bị sẵn dụng cụ phá kính nên rất nhanh đã mở được cửa xe. Hai thằng hai bên nên Hải Hạnh lúc này chẳng khác nào chuột nhắt đã rơi vào bẫy, không cách nào thoát được ra.
Thằng vừa ép xe cô thò mặt vào sau khi mở giật cửa xe ra, Hải Hạnh lúc này mới phát hiện ra nó, là anh họ của Hiên, kẻ đang bị công an truy nã vì tội cưỡn//g b//ức con bé.
– Mày định làm gì?
– Làm gì thì mày sẽ nhanh biết thôi.
Nó nghiến răng đáp, rồi tú//m tóc Hải Hạnh muốn lôi cô ra khỏi xe.
Cô đau đớn vùng vẫy, điện thoại vừa kết nối rơi xuống sàn xe.
…