#17 + 18
Vừa chạy lên quán, cô đã thấy bàn ghế bị phá nát, chú Hoan cùng vợ đều bị thương nằm trên sàn nhà. Cửa quán đã đóng chặt bảo sao bọn chúng không vội vàng đuổi theo cô.
Chú Hoan thấy cô liền nhổm đầu dậy thều thào:
– Ấn chốt màu đỏ trên tường mở được cửa, cháu mau chạy đi.
Vì cô mà hai người họ vạ lây, Linh Đan không làm theo chú ấy, bước chân ngừng lại, vành mắt đỏ hoe chậm rãi ngồi bệt xuống sàn đàm phán với đám người vừa xuất hiện:
– Tôi sẽ đi theo giúp các người đàm phán thành công nhưng đổi lại, hai người họ phải còn sống.
– Cô em không có lựa chọn nào cả.
Linh Đan cầm lên mảnh gỗ nhọn kề lên cổ:
– Vậy thì đem xác tôi đi đàm phán xem ba tôi có tha cho các người không?
– Cô dám không?
Nhếch miệng cười nhạt, Linh Đan cứa đầu nhọn vào cổ, trên nền da trắng liền có máu nhỏ xuống. Một gã đàn ông thở dài nghiến răng chửi thề:
– Mẹ kiếp… cô đừng có manh động, bọn họ sẽ được đưa đến bệnh viện. Mau theo chúng tôi, không thể chậm trễ được nữa.
Chỉ cần để giam hàng 24 giờ, lệnh thu giữ được thành lập thì dù có là ai cũng không giúp chúng lấy hàng được nên mới khẩn trương đến như vậy. Linh Đan lùi người đến sát bàn kê bán hàng đổi thanh gỗ lấy con dao sắc hơn khiến cả đám tái mặt. Cô là quân bài duy nhất có giá trị cho bọn chúng vào lúc này. Nếu số cô phải chết thì sẽ chết có ý nghĩa một chút, cô không muốn liên lụy người đã giúp mình.
– Đưa người đi trước.
Bọn chúng buộc phải đàm phán sau khi xin ý kiến người bên trên. Vợ chồng chú Hoan nhanh chóng được đưa đi.
– Chỉ khi nào tôi chắc chắn họ được cứu mới đàm phán.
– Không lừa cô làm gì cả, mau đi theo chúng tôi.
– Tôi lấy gì để tin các người?
Một gã gọi điện thoại đi rồi đưa cho cô. Linh Đan đề phòng nhón tay giật lấy áp lên nghe:
– Chú đến bệnh viện chưa?
– Đến rồi, đừng lo cho chú cũng đừng sợ… họ sẽ không làm gì cháu đâu.
Điện thoại bị giật lấy khi chúng đã nghe đủ thông tin, cùng lúc đó con dao trên tay cô bị khống chế ném đi xa. Chẳng để cho Linh Đan dai dẳng mất thời gian, một gã chụp chiếc khăn thuốc mê vào miệng cô. Họ đỡ cô cẩn thận, kẻ ở gần cô nhất vẫn không nén nổi buột miệng:
– Mẹ nó, xinh đẹp thật đấy bảo sao anh Khải lại mê mệt như vậy.
Không bao lâu, Linh Đan hoàn toàn mất ý thức không biết bản thân sẽ được đưa tới đâu.
Đã không còn mộng mị và sớm quên gã đàn ông tên Lộ, khi thấy hắn xuất hiện, Linh Đan thất kinh sợ hãi đến run cầm cập khi nhớ lại những gì hắn đã làm ở trong hang động. Nụ cười đến ánh mắt hắn giống như quỷ dữ nhe những chiếc móng nhọn và răng nanh cắn về phía cô.
– Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày rồi?
Mỗi bước chân hắn tiến đến gần, Linh Đan lại lùi người cho đến khi bản thân đứng cheo leo nơi mỏm núi, phía sau là vực sâu hun hút như quái vật sẵn sàng nuốt chửng con mồi.
– Mày không còn đường đâu?
Tiếng cười ghê rợn vọng khắp không gian lớn đập lại tấn công vào màng nhĩ đến đầu óc đau nhức. Linh Đan xoay người nhìn hắn nhếch miệng cười bước chân ra không trung không do dự thả người rơi xuống trước ánh mắt thất kinh của hắn.
Cô nhắm mắt nghe gió ù ù bên tai chấp nhận số phận đã định đoạt. Nước mắt chảy dọc thái dương lạnh buốt:
– Lâm Khải… tại sao anh nuốt lời?
Rõ ràng anh khẳng định sẽ bảo vệ an toàn cho cô vậy mà bỏ cô lại đi đâu để cô phải giáp mặt con quái vật kia. Nếu cô không chết, hắn sẽ đày đọa cô đến c/hết.
– Cô em… tỉnh lại đi.
Linh Đan choàng mở mắt nhìn trần nhà, trong lồng ngực vẫn nguyên cảm giác nặng trĩu lẫn đau đớn không thôi. Chẳng lẽ cô nhảy xuống vực mà lại không ch/ết sao?
Ngoài cảm giác đa/u đầu nặng trĩu ra thì cô không có cảm giác đ/au đớn nào cả. Đưa mắt một vòng, cô nhìn những gã đàn ông có mặt trong phòng. Bọn họ đều đang nhìn cô khó hiểu. Một người đem đến cho cô cốc nước:
– Uống chút nước cho tỉnh táo.
– Tôi đang ở đâu?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, một gã đá chân kẻ đứng cạnh mắng:
– Có phải mày đã dùng quá nhiều thuốc m/ê không? Cô ấy làm sao mày ch/ết với anh Khải.
Gã đàn ông bị mắng hấp tấp đến trước mặt cô huơ tay lo lắng:
– Cô không sao chứ? Ngủ mới có 30 phút thôi mà sao cô lại như h/ồn lìa khỏi x/ác thế?
Không thấy tên Lộ, Linh Đan dần thả lỏng lồm cồm bò dậy. Toàn thân cô còn nguyên vẹn không sứ/t sẹo gì? Chẳng lẽ cô vừa gặp á/c mộng sao?
Cứ bị bắt là cô lại nghĩ đến gã đàn ông tên Lộ kia. Chỉ cần không thấy hắn, cô sẽ không hoảng loạn.
Uống chút nước, đầu óc dần bình tĩnh lại, cô nhớ ra mọi việc. Họ đem cô từ nhà chú Hoan đi dùng để đàm phán lấy hàng bị bắt.
Bọn họ thấy cô đã tỉnh liền tản ra ngay lập tức làm việc được giao. Linh Đan được đưa xuống phòng khách, ngôi nhà này khang trang khác hẳn với khu lán trại của tổ chức mà cô đã ở. Người đàn ông ngồi trên ghế đơn ngậm điếu xì gà, chân vác lên bàn thấy cô liền giả lả:
– Chú hết cách nên mới mượn cháu một chút. Chắc Lâm Khải sẽ hiểu thôi.
Cô nhìn chằm chằm vào ông ta không đáp lời. Ông ta hút một hơi thuốc cười mà đáy mắt lạnh tanh:
– Cậu ta không hiểu cũng không sao? Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm đầu.
Nghe ông ta nói, Linh Đan không khỏi lo lắng. Để đạt được mục đích, bọn chúng không từ thủ đoạn.
Ông ta nhướng mày ra hiệu, đàn em ở cạnh lập tức mở điện thoại gọi đi.
Điện thoại được kết nối với ai đó, khi tiếng người phía bên kia cất lên, Linh Đan xúc động lẩm bẩm:
– Anh
Đã gần hai tháng kể từ ngày bị bắt cóc cô mới nghe được giọng người thân.
Nghe cô gọi, cả đám người thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì bọn họ đã xác định đúng người. Lão Sầm cười sảng khoái nói:
– Đại úy, em gái anh đang trong tay chúng tôi. Anh có muốn trao đổi chút không?
Linh Đan vừa định nói vọng vào liền bị kẻ bên cạnh bịt miệng.
– Đừng để chúng tôi phải mạnh tay với cô. Việc của đại ca nên anh Khải cũng không làm gì được đâu. Đánh cho cô ngoan ngoãn nếu cần là đại ca cho phép.
Nói xong hắn buông tay bịt miệng cô ra. Tiếng anh trai trầm tĩnh:
– Tôi muốn thấy con bé còn bình an vô sự, tốt nhất là một sợi tóc cũng không bị rụng không thì cả đám chúng mày chuẩn bị mục xương trong t/ù đi.
– Đại úy, cô ấy sống rất tốt nhưng từ giờ thì phụ thuộc vào lựa chọn của anh.
Tên đàn em cầm điện thoại sang chỗ cô, Linh Đan liền giật lấy, thấy anh trong điện thoại nước mắt không ngừng rơi:
– Anh, mau đưa em về nhà.
Trọng Tường nhìn thấy em gái lành lặn không thương tích mới thả lỏng người an ủi:
– Đừng sợ, anh sẽ đưa em về. Em không bị ngược đãi chứ?
– Em gặp anh Khải ở đây nên an toàn nhưng hôm nay anh ấy đi giải quyết công việc nên bọn họ bắt em đi.
Điện thoại bị giật lấy, gã đàn ông ngồi cạnh lần nữa dọa cô im lặng.
Lão Sầm cười ngạo nghễ, dáng vẻ bình tĩnh hưởng thụ vị ngon của điếu xì gà chầm chậm nói:
– Đại úy, em gái anh sẽ được trả lại cho Lâm Khải nếu chuyến hàng bị bắt trưa nay được miễn trừ trách nhiệm. Nhận được hàng chúng tôi sẽ đưa người. Chúng tôi cho anh 2 giờ để sắp xếp, nếu hàng không được trả, nhà anh nhận x/ác người.
Chẳng cho anh trai cô có cơ hội từ chối, lão ta lập tức ngắt điện thoại. Gã bình thản như chắc chắn thỏa thuận sẽ đạt được. Sau cuộc điện thoại, hắn đứng dậy đi đến bên hông phòng khách có trang bị một sân golf mini đón lấy gậy golf hỏi cô:
– Cháu biết chơi không?
Lão cười nhạt ra lệnh bật nhạc cổ điển lên:
– Ta không ngờ giữ cháu lại cũng có lúc dùng đến như này. Mau lại đây, chơi một ván mà thắng ta sẽ cho cháu lựa chọn cái ch/ết mong muốn.
Cô bị đẩy đến mà không được từ chối. Lúc này làm gì còn có tâm tư mà chơi golf nữa chứ? Hiện cô còn không biết Lâm Khải có an toàn không? Liệu anh có đến cứu được cô không? Chỉ có thể dựa vào bản thân….
Ông ta thực hiện cú gạt bóng chuẩn xác rồi đưa gậy qua nhét vào tay cô:
– Ta đã thấy cháu ở sân golf.
Toàn thân cô cứng đờ, lão ta đã điều tra được tường tận về cô rồi. Linh Đan bước đến thảm nhặt bóng golf đặt vào điểm xuất phát. Quần áo mặc có chút vướng víu nhưng cô đâu có cơ hội từ chối. Cô chơi không giỏi, chỉ chơi thư giãn nên việc thắng ông ta là không thể.
– Cháu và Lâm Khải yêu nhau lâu chưa? Sao con gái cưng của cục trưởng lại yêu một tội phạm mạng vậy? Ba mẹ cháu không ngăn cấm sao?
Linh Đan cầm chắc gậy golf thả lỏng người, mắt nhìn chằm chằm định hướng đường đi của quả bóng. Điều chỉnh xong hướng bóng là thực hiện cú gạt chuẩn xác. Đường lăn của bóng vang lên mạnh mẽ ngập trong đồng tử. Âm thanh bóng lọt vào lỗ vọng lại, cô nhắm mắt thở nhè nhẹ, vầng trán rịn mồ hôi mỏng, cơ mặt cuối cùng cũng giãn ra triệt để.
Cô nhìn ông ta mỉm cười nhẹ nhõm hỏi lại:
– Nếu chú là ba cháu thì có ngăn cấm không?
– Có chứ? Sao có thể để con gái yêu tộ/i phạm công nghệ cao được?
– Vì yêu anh ấy cháu học ngành ngoại đạo so với cả nhà, cháu chẳng cần đám cưới xa hoa cũng không cần danh phận, chỉ cần ở bên anh ấy là được. Chừng nào chúng cháu chán nhau buông bỏ cũng không ảnh hưởng gia đình.
Cô trả lại gậy golf tiếp lời:
– Gia đình cháu lúc đầu không biết anh ấy là tội phạm công nghệ nhưng hiện giờ đã biết rồi. Chắc chắn sẽ có một ngày cháu đứng nhìn anh ấy bị chính ba hay anh trai cháu còng tay đem vào tù. Chú cũng vậy, làm việc phạm pháp sớm muộn cũng sa lưới pháp luật mà thôi.
Ông ta phá lên cười tiếp tục đặt bóng gằn từng tiếng:
– E là cháu sẽ không thấy được ngày đó đâu.
Lời đe dọa quá rõ ràng, Linh Đan nhìn đường bóng ông ta vừa gạt đáp lời:
– Cháu vừa thắng chú rồi.
Ông ta ném gậy golf cho đàn em cởi găng tay đón lấy nước uống bước qua cô:
– Chờ xem anh trai cháu có cho ta được làm người tử tế một lần không?
Trong lúc chờ đợi, cô được ông ta cho ngồi cùng bàn dùng bữa tối. Thấy cô chần chừ, ông ta nhắc nhở:
– Đừng làm một con ma đói.
Có vẻ như ông ta đã định đoạt sẵn rằng cô sẽ ch/ết. Dù biết cô là bạn gái Lâm Khải, ông ta cũng không có khái niệm để cô sống trở về. Vì lẽ đó mà Lâm Khải mới giữ cô lại bên mình, nhắc cô nói ít và chờ anh đưa về. Làm cách nào để anh đưa cô thoát khỏi ông ta thì cô không đoán được.
Đứng trước một lão đại có máu mặt, chẳng hiểu sao cô vô cùng bình tĩnh tiếp lời ông ta.
– Còn thở là còn hi vọng.
Ông ta nhấp ngụm rượu nhìn cô khẽ chau mày không hài lòng với lời cô nói. Linh Đan lén nhìn đồng hồ, thời gian ông ta cho anh trai cô sắp hết…
Vừa dùng xong bữa, kim đồng hồ điểm kết thúc hai giờ, điện thoại của lão reo vang. Nghe điện thoại, lão cười thành tiếng hả hê:
– Đem hàng về kho trong đêm nay lập tức giao đi.
Như vậy anh trai cô đã sắp xếp xong yêu cầu của lão. Xử lí xong việc, lão đứng dậy khoác áo đàn em đem đến hạ lệnh:
– Tạm nhốt cô bé lại chờ lệnh. Canh chừng cho cẩn thận đừng để người chạy mất.
– Ông nói sẽ trả tôi cho anh Khải cơ mà. Là đại ca một tổ chức mà nuốt lời.
Ông ta không đáp lời cứ vậy rời đi. Tiếng động cơ xe xa dần, cô bị đem nhốt vào một căn phòng dưới tầng hầm. Tiếng khóa cửa khô khốc, tiếng bước chân xa dần chỉ còn lại mình cô trong căn phòng trống hoác. Căn phòng này đến giường ngủ cũng không có, chỉ tồn tại bốn bức tường lạnh.
Càng về đêm, thời tiết trở lạnh, cô đập cửa phòng xin chăn nhưng không ai đáp. Giờ này có lẽ bọn họ đã ngủ hết, sau khi mục đích đã đạt được, họ lập tức đối xử với cô như tù nhân giam lỏng.
Không thể ngủ, cũng không biết là mấy giờ, ngoài khung cửa sổ bầu trời đen kịt điểm vài ngôi sao yếu ớt, tiếng côn trùng vọng lại và bên ngoài cửa có tiếng nói quen thuộc của phụ nữ. Trời lạnh không có áo ấm, sắc mặt Linh Đan nhợt nhạt, toàn thân run rẩy không đứng dậy nổi.
Cánh cửa được mở ra, cô nheo mắt nhìn người xuất hiện. Cô ta nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi sự mãn nguyện.
– Anh Khải của cô đâu rồi? Tôi sẽ giúp cô tận hưởng cảm giác bị đàn ông chơi tập thể ra sao nhé!
– Tôi và cô không thù không oán, mấy hôm trước tôi còn nói đỡ cho cô với anh Khải. Tại sao cô cứ phải gây sự với tôi?
– Ai bảo cô tốt số như vậy làm gì? Rõ ràng cũng bị bắt cóc sao cô lại được anh Khải che chở chứ? Chỉ cần cô cũng giống tôi thì anh ấy còn muốn cô nữa không?
Linh Đan vịn tường đứng dậy, trong ánh sáng của ánh điện rọi qua khe cửa, cô cố đón lấy chút ấm áp lên người.
– Chỉ vì ghen tị mà cô muốn hủy hoại tôi sao?
Không biết cô ta đã làm cách nào để tới đây đe dọa cô, từ nãy đến giờ không một gã đàn ông nào xuất hiện là cô biết bọn họ cho phép cô ta được lộng hành.
– Tôi cũng quen biết Lâm Khải nhưng anh ấy lại chỉ đứng yên nhìn tôi bị bán đi.
Giọng cô ta càng lúc càng gay gắt, thông tin này làm Linh Đan ngỡ ngàng. Lâm Khải không hề nói với cô về chuyện này. Hơn nữa thái độ của anh đối với cô ta hết sức xa cách, làm sao có chuyện quen biết cô ta mà anh làm ngơ được.
– Là tại cô, vì cô nên anh ấy mới phớt lờ tôi. May mắn của cô chính là cướp từ tôi.
– Có phải cô đang ảo tưởng không vậy? Đừng thấy không có ai đối chứng mà lừa tôi.
Cô ta ném ra một bức ảnh. Linh Đan nhặt lên lập tức nhận ra anh trong bức ảnh tập thể ấy dù khi đó nhìn anh rất rất trẻ chứ không trầm ổn trưởng thành như hiện tại. Tất cả người trong bức ảnh đều mặc áo cử nhân cho lễ tốt nghiệp trừ anh. Dường như anh chỉ là một khách mời đứng vào khung hình của bọn họ và một trong hai cô gái đứng cạnh anh chính là cô ta.
– Bức ảnh này chứng minh được gì? Anh ấy đã chọn bảo vệ tôi nghĩa là cô chẳng có chút liên quan gì hoặc anh ấy còn chẳng biết cô là ai.
Gương mặt cô ta bỗng chốc cứng đờ chứng minh cho suy đoán của cô là đúng. Lâm Khải không hề nhiệt tình với phụ nữ, bằng chứng là cô làm quen anh hờ hững vô cùng. Cô ta đứng cạnh anh chụp một bức ảnh rồi tự cho là người quen là được sao?
Lúc ở cạnh ông Sầm, cô đã có thời gian quan sát căn biệt thự này, kết cấu cửa không phải thành trì kiên cố, biệt thự nằm trên núi quang đãng nên nếu trốn ra vẫn có cơ hội chạy được. Nhân lúc cô ta đang mất tập trung, Linh Đan tiến đến kéo tay cô ta bật ngược vào trong rồi ù chạy ra ngoài.
Không gian yên ắng vang lên tiếng thét chói tai của cô ta:
– Cô ta trốn rồi, mau bắt lại…
Chạy ra đến cửa, Linh Đan đành phải dừng bước chân nhìn hai kẻ xuất hiện. Nhìn thấy gã đàn ông, cô như người thiếu dưỡng khí mà bủn rủn tay chân. Hắn đúng là ác ma đày đọa tinh thần của cô.
– Tao đã chờ được ngày gặp lại mày rồi..