#25
Cô trợn mắt nhìn Lâm Khải khi anh chẳng chút giấu diếm mà trả lời đồng thanh với cô như vậy. Rõ ràng không muốn chịu trách nhiệm thì nhận làm gì?
– Rốt cuộc là chưa hay rồi?
Linh Đan đá chân anh để mình giải thích:
– Mẹ, tình huống ở đó là bắt buộc. Bọn họ đa nghi lắm chỉ nói suông không được. Mẹ không biết đâu, con còn bị đem đi kiểm tra nữa. Chỉ khi chắc chắn con là bạn gái anh ấy thì ông ta mới để yên.
– Nghĩa là không có cảm xúc trai gái?
Linh Đan chột dạ nhìn sang, bốn mắt giao nhau, cô không đọc được suy nghĩ trong sắc mặt bình thản kia. Anh đến một chút lo lắng cũng không có khi đối mặt với gia đình cô. Bây giờ chỉ là đang để cô tự do ngôn luận không xen vào. Quay sang nhìn mẹ, cô hít một hơi trả lời rành mạch:
– Không, con không có cảm giác gì cả. Để có thể được sống trở về với ba mẹ thì con có thể nghe lời anh ấy. Chỉ vậy thôi, bọn con đã thống nhất khi con được về an toàn sẽ không dây dưa gì nữa.
– Con không thích cậu ta nữa?
– Không ạ.
Mẹ cô gật gù nhìn sang Lâm Khải:
– Đáng lẽ tôi muốn cậu có trách nhiệm với con bé nhưng nếu đã không có cảm xúc thì không cần thiết nữa.
Anh trai cô xen vào:
– Nếu cậu muốn làm em rể tôi thì hai đứa cứ phát triển quan hệ đi, tìm hiểu tiếp biết đâu sẽ tiến triển.
Không để cho Lâm Khải trả lời, Linh Đan liền phản bác:
– Em còn học không có nhu cầu yêu đương. Hơn nữa em và anh ấy không hợp nhau, cái gì cũng không hợp không nên cố làm gì?
Ba lập tức không đồng tình:
– Quỳnh Trang kết hôn rồi đấy, khi nãy bạn trai Hà Vy cũng nói chuyện muốn kết hôn rồi nên con phải yêu đương dần đi ra trường kết hôn chứ không lỡ ế.
Trọng Tường cười thành tiếng đồng tình theo ba mình. Linh Đan bất ngờ khi người cạnh cô cũng cười. Ban đầu cô nghĩ ba sẽ là người đầu tiên phản đối không cho cô yêu đương với Lâm Khải, ai ngờ lại tạo điều kiện dễ dàng như vậy.
Quan trọng là người ta không có tình cảm với cô nên chung quy lại vẫn là bước qua đời nhau.
Mẹ ngồi cạnh nhéo tay ba gắt nhẹ:
– Con gái em còn lâu mới ế, anh cứ chờ đấy mà xem, em sẽ tìm cho con bé người phù hợp.
Lâm Khải yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:
– Cô, chú, chuyện đã xảy ra cháu thực sự xin lỗi nhưng không còn cách làm khác mong hai người thông cảm. Còn sau này quan hệ giữa cháu và em ấy thế nào cứ để thời gian trả lời. Tình cảm không thể cưỡng cầu nhất là khi đối phương không có cảm giác với mình phải không ạ?
Linh Đan nghe vào tai có cảm giác những từ cuối anh đặc biệt nhấn mạnh thậm chí ánh nhìn của anh dành cũng có phần lay động của sự không hài lòng. Rõ ràng anh nhắc cô đừng thích nên cô đang giúp anh đấy, tức giận phải là cô chứ?
Mắt đối mắt không chớp, cuối cùng đáy mắt anh lan ý cười nhấc tay búng mũi cô một cái bồi thêm:
– Gu của em ấy chắc là mấy cậu bạn công tử bột bằng tuổi. Hồi chiều cháu đã gặp bạn trai cũ của em ấy, khá đẹp trai nhưng hơi yếu đuối.
– Đúng vậy, hot trend bây giờ là Hồng Hài Nhi chứ Ngưu Ma Vương đã lỗi thời rồi anh không biết hả?
Mẹ cô chẳng hiểu gì liền bắt giải thích, nghe xong bà trợn mắt nhìn con trai rồi rầu rĩ:
– Mới gần 30 như Lâm Khải là già vậy chẵn 30 như anh con thì ai thèm nữa. Con xem bạn bè có ai gu già thì làm mối cho anh đi.
Tự dưng bị mẹ nhắc đến mình, Trọng Tường đứng bật dậy:
– Con nhớ ra có việc phải giải quyết, việc rất gấp.
Nói rồi anh đi mất về phòng, ba nhìn mẹ tức đỏ mặt cười thành tiếng an ủi:
– Em đừng lo, con trai em sẽ lấy vợ thôi.
– Anh không nghe con gái nói hả, bây giờ tụi nó thích trai trẻ không thích trâu già đâu.
– Vậy mà em còn không cho con gái yêu đương đi.
Bà liếc nhìn Lâm Khải một cái khẽ thở dài:
– Con gái khác con trai, giờ thì hay rồi, lên giường với nhau xong không đứa nào chịu trách nhiệm.
– Tình yêu không thể cưỡng cầu, em kệ tụi nhỏ đi.
Nói rồi ông vẫy tay cho Linh Đan tiễn Lâm Khải về. Còn ở lại nữa không biết bà sẽ than thở ra điều gì nữa.
– Cô, chú, cháu xin phép. Hôm khác cháu đến chơi.
Ba xua tay dễ dãi:
– Ừ về đi không muộn, cuối tuần Linh Đan về nhà mà cháu rảnh thì qua đây ăn cơm.
Mẹ trái lại ghét bỏ nhìn anh không chút khách sáo giọng giận dỗi:
– Không phải làm con rể thì đừng đến nữa.
– Mẹ…
– Tiễn khách đi rồi mẹ nói chuyện với con.
Ra ngoài sân, Lâm Khải theo thói quen châm thuốc hút. Linh Đan dừng lại không muốn đi thêm nhàn nhạt chào:
– Anh về đi, ngoài cửa có bảo vệ mở cửa cho anh.
– Không tiễn sao?
– Không muốn
– Giận?
– Đường xa nên em ngại đi.
Lâm Khải ngậm điếu thuốc lên miệng đánh mắt nhìn camera được lắp khắp khuôn viên nhà một lượt rồi cúi người bế ngang Linh Đan lên tay.
– Anh làm gì vậy hả? Mau thả em xuống.
– Em ngại đi thì tôi bế còn gì nữa.
Anh đi băng băng ra cổng, vòng tay ôm ghì lấy cô thật chặt. Linh Đan nhìn cảnh vệ gác cổng ngượng ngùng cười trừ. Đến xe, anh mở cửa ép cô lên ghế sau. Linh Đan vùng ra cáu:
– Anh định đưa em đi đâu?
Lâm Khải dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác gần đó rồi cũng ngồi vào ghế sau đóng sầm cửa lại. Ngoảnh mặt liền nắm lấy gáy cô kéo lại ấn chặt xuống ghế ngậm lấy môi cô cưỡng hôn. Linh Đan hoàn toàn bị choáng trước hành động nhanh dứt khoát của anh. Bất ngờ bị hôn, anh còn giam chặt cô trong lồng ngực, khoang xe chật hoàn toàn không thể phản kháng. Bị hôn đến choáng váng, cô thở hổn hển. Vừa bị hôn mãnh liệt vừa bị động chạm, Linh Đan thở dốc thều thào như hết hơi:
– Lâm Khải…
Lúc này, anh mới từ từ rời khỏi môi cô, đáy mắt mang ý cười lạnh hỏi:
– Không có cảm xúc nào phải không? Vậy em lên đỉnh là giả à?
Cô giữ tay anh đang làm loạn khẽ lắc đầu muốn phản đối nhưng rồi lần nữa anh ngậm lấy môi cô tiếp tục hôn. Cô càng phản đối anh càng làm loạn, xe đỗ ngay gần cổng nhà, cách chỗ họ không xa còn có hai cảnh vệ canh gác, xung quanh đầy camera khiến cô sợ bị phát hiện nên sống chết xin xỏ:
– Lâm Khải… đừng mà…
Linh Đan bị kích thích cực độ nhưng chẳng dám rên rỉ, tai của mấy người canh gác kia rất thính. Họ sẽ phát hiện ra cô đang bị người đàn ông liều mạng làm tình ngay trước cổng nhà.
– Xe của tôi cách âm rất tốt…
Anh cắn trên vành tai cô nhả chữ trầm khàn, âm điệu như khiêu khích dạy dỗ.
– Đây là không có cảm giác của em sao? Không hợp nhau bất cứ mặt nào sao?
– Không phải…
Cô lắc đầu muốn giải thích nhưng miệng mở ra chỉ toàn âm thanh rên rỉ xấu xa. Ham muốn lúc này như được giải tỏa sau nhiều ngày bị giam giữ, cô sợ mình quen thuộc với anh nên càng hoảng loạn nhưng tâm lí lo lắng lại làm cho hưng phấn nhanh chóng đạt cao trào hơn.
Anh quá to gan lớn mật khi dám đè cô ra ngay trước cửa nhà mà hung hăng làm t**h chỉ vì cô nói lời đối phó với mẹ. Rõ ràng cô muốn tốt cho anh còn anh lại nổi giận mà tàn nhẫn làm cô phát khóc.
– Em không thỏa mãn sao?
Cô không nói, anh hung hăng điên cuồng hơn:
– Nói tôi nghe, em thực sự không có cảm giác sao?
– Không phải
– Em có muốn tôi không?
Nếu không trả lời anh, cô sẽ chẳng được tha nên gật đầu thay lời nói nhưng điều ấy khiến anh không hài lòng.
Anh lau sạch xong ôm cô ngồi xoạc chân trên đùi mặt đối mặt, trong tay cầm chiếc quần nhỏ đã bị anh làm ướt triệt để mặt dày nói:
– Tôi sẽ làm sạch cho em là được chứ gì?
– Em lấy gì mặc vào bây giờ?
– Sao phải mặc, váy em dài ai nhìn thấy?
Cô hậm hực lấy váy mặc vào người, chẳng quen với việc không mặc nội y nhưng chẳng còn cách nào khác. Cô muốn giật lấy quần đem vào nhà, anh đưa tay ra xa:
– Em định cầm vào nhà cho mẹ biết vừa làm tình với tôi sao?
– Anh tìm cho em cái túi.
– Không có
– Đã tìm đâu mà không có.
Anh vỗ mông cô cười thành tiếng:
– Vào nhà đi, tôi sẽ trả lại em sau.
Linh Đan không nghe vẫn lục tung xe anh lên tìm nhưng quả nhiên không có cái gì có thể giấu quần mang vào nhà. Nếu cầm tay đi xuống, đôi mắt cú vọ của cảnh vệ cũng sẽ tia được rồi lỡ như mẹ đang đợi trong phòng thì đúng là không còn đường mà chối. Cuối cùng cô đành để lại cho anh, mở cửa xe, gió lạnh ùa vào thổi đi mùi hương của anh quẩn trên người. Chưa vội xuống, cô mím môi mở lời:
– Lâm Khải
– Sao vậy?
– Chúng ta giờ là quan hệ gì?
Sắc mặt anh thoáng tối lại nhưng ánh nhìn dành cho cô lại ấm áp đến lạ, giống như anh đang nhẫn nhịn điều mình muốn nói ra. Linh Đan bước chân xuống khỏi xe quay đầu nhìn anh cười dịu dàng:
– Em không muốn làm bạn tình của anh, nếu không thể yêu em thì đừng gặp lại cũng đừng coi em là chỗ để anh giải quyết nhu cầu sinh lí của mình không em sẽ nghĩ anh cũng yêu em đấy.