Advertise here
Người Chồng Đào Mỏ

Chương 12



Chương 12

Nhài cũng nhớ nhà lắm, nhưng lại lo không có ai dọn dẹp và chăm sóc cho Tường. Nghe vợ băn khoăn, Tường bật cười nói:

– Anh ra ngoài đi làm kiếm tiền từ nhỏ, vậy thì em lo cái gì chứ.

Hôm sau Nhài xin phép ông Vũ và bà Loan để về thăm bố mẹ đẻ. Ông Vũ chỉ gật đầu rồi im lặng, bà Loan mừng tíu tít, cái miệng lại cười hết cỡ rồi nói:

– Phải rồi, con cho bố mẹ gửi lời hỏi thăm sức khỏe ông bà thông gia nhé. Con cứ yên tâm về đó nghỉ ngơi ít bữa, Mẹ sẽ ra ngoài cửa hàng nấu ăn hằng ngày cho thằng Tường, con khỏi lo.

Nhài vừa đi khỏi, bà Loan ngồi trên chiếc vision màu đen đi vội ra ngoài nhà con trai. Tới nơi, bà đi thẳng tới chỗ Tường rồi hỏi:

– Con không đi cùng với vợ con sao?

Tường đang ngồi bấm điện thoại, liền ngẩng mặt lên nói:

– Công việc của con nhiều lắm, con đi làm sao được.

Bà Loan nhìn quanh không thấy ai, rồi nhanh tay kéo chiếc ghế sát vào bên con trai nói nhỏ:

– Con tính sao thì tính, cái Ngọc nó lại tới tìm mẹ đó, cái thai lần này bẩy tháng rồi, nó nói không phá được nữa đâu. Mà kỳ lạ thật, con Nhài thì mãi chả thấy có gì, mà tại sao con Ngọc lại mắn đến thế là cùng.

Tường không trả lời mẹ, anh lôi bao thuốc ra lấy một điếu để hút. Mấy năm làm cho nhà ông bà Kha, Tường không hút một điếu thuốc. Nhưng từ khi cưới Nhài rồi, anh lại bắt đầu quay lại hút thuốc từ khi nào không hay.

Anh đưa mắt nhìn theo làn khói thuốc bay ra xa, rồi lại quẩn vào quanh người anh, tâm trạng đầy lo âu phức tạp. Không biết con đường phía trước anh phải bước như thế nào, và cũng không biết mình rẽ về đâu cho an toàn.

Bà Loan thấy con trai không nói gì lại hỏi tiếp:

– Con xem thế nào đi chứ, chuyện mà nổ ra, cái Nhài nó biết được là hỏng hết việc. Rồi tiền của bố mẹ nó cho mượn, ông bà ấy tới đòi là con tay trắng đấy.

Tường rít liên tục mấy hơi, điếu thuốc lòe đỏ liên tục vẫn còn non nửa, anh dụi vào cái gạt tàn, sau đó nằm ngả người xuống chiếc ghế dài, giọng nói có vẻ không vui:

– Ngày cái thai được ba tháng, con đã cho cô ta 20 triệu nói là đi phá. Bây giờ thì lớn chuyện rồi.

– Nhưng tại sao con không dứt khoát đi, cứ còn qua lại với nó làm gì. Đã xác định lấy con Nhài để có cơ hội kiếm tiền, thì không tơ tưởng tới con Ngọc nữa chứ. Con làm như thế này là tự gi:ế:t mình rồi đấy.

Bỗng Tường ngồi bật dậy, anh nói nhanh:

– Nhưng con yêu Ngọc, cô ấy biết làm cho con vui, ở bên vợ nhưng đầu óc con chỉ nghĩ đến Ngọc thôi.

– Mày chọn tình yêu, tại sao lại còn cưới cái Nhài. Mà đã chọn cái Nhài để có cuộc sống sung sướng như thế này, thì quên phéng cái tình yêu kia đi. Như tao đấy, bởi vì chọn tình yêu, cho nên mới phải chịu nghèo, chịu nh:ục tới bây giờ mày biết chưa?

– Mẹ thôi đi có được không, con phải vắt ó:c ra suy nghĩ bao nhiêu ngày mới lọt được vào nhà người ta, để bây giờ mới có cuộc sống đầy đủ như thế này, rồi lo cả tiền cho mẹ tiêu hằng ngày đấy. Đã nhiều lần con cố quên Ngọc đi, rồi thử chấp nhận dần dần cuộc sống hiện tại. Nhưng con không làm được. Con biết cô ấy yêu thương con, nhưng con lại không thích cái thứ tình cảm nhạt nhẽo ấy. Cô ta chỉ biết răm rắp nghe lời con, ngoan ngoãn một cách ng:u xuẩn. Con chán gh:ét cuộc hôn nhân này lắm rồi, nhưng phải chờ có cơ hội, tìm cách thoát ra ngoài bằng cách nào mới quan là điều quan trọng.

– Thì nó có ng:u thế mày mới lừa được nó bao nhiêu tiền. Nó mà cáo già như con Ngọc, thì mày cứ đợi đấy.

Tường im lặng như không nghe thấy mẹ mình vừa nói gì. Anh tìm đủ mọi cách để bước vào cuộc hôn nhân này, không phải để kiếm tìm hạnh phúc, mà để có tiền, mà đã có nhiều tiền rồi, anh sẽ không phải cúi mình trước bất cứ một ai.

Lúc này Tường đã có một khoản tiền rất lớn, trong đó có cả số tiền vốn mà bố mẹ vợ đã cho mượn. Anh nghĩ rằng, tiền của ai không quan trọng, quan trọng là nó đang nằm trong tay anh. Khi đã có tiền, thì suy nghĩ trong đầu của con người ta cũng dần dần đổi khác. Thay vì trước đây anh tìm đủ mọi cách để lấy lòng cô chủ nhỏ xinh đẹp là Nhài, thì bây giờ anh luôn suy nghĩ, làm thế nào để thoát khỏi cô, mà trong tay vẫn còn nguyên số tiền lớn.

Ông bà Kha thấy con gái về thì mừng rỡ ra mặt. Hai mẹ con ríu rít trò chuyện, lát sau bà nói chuyện với ông:

– Mấy hôm nay cũng bớt công việc, ông ở nhà để tôi đưa con gái đi khám xét xem thế nào.

Ông Kha vui vẻ đồng ý ngay. Lát sau một chiếc taxi tới đón hai mẹ con lên bệnh viện phụ sản của tỉnh. Sau khi khám, các chỉ số xét nghiệm và phim chiếu chụp của Nhài hoàn toàn bình thường, bác sĩ nói cô sẵn sàng mang th:ai bất cứ lúc nào, không có vấn đề gì trục trặc về sức khỏe sinh sản.

Vậy là đã giải tỏa được nỗi lo lắng bấy lâu của bà Kha. Hai mẹ con yên tâm mang kết quả về nhà.

Đã lâu lắm rồi Nhài mới lại được ăn cơm cùng ba mẹ. Cô tìm lại được cảm giác ngọt ngào yêu thương, suốt bữa cô ríu rít nói chuyện, vẫn như cô bé ngày nào được yêu chiều hết mực.

Đêm ấy Nhài không ngủ được, Nằm trong căn phòng quen thuộc của mình cô cứ trằn trọc mãi. Cô gọi điện cho Tường mấy cuộc nhưng anh không nghe máy. Nhài nghĩ chắc anh bận rộn nên mệt rồi ngủ quên.

Rõ ràng đây là nhà mình, nơi mà cô sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ, nhưng cô lại cảm thấy nhớ cồn cào một nơi, đó là nhà chồng của mình. Đúng là con gái dù được yêu thương đến mấy, bố mẹ nuôi lớn trưởng thành rồi cũng bỏ họ mà đi lấy chồng. Rồi những ngày tháng sau đó, vì bận rộn với công việc, mà đôi khi không nhớ để một lần về thăm.

Nhài vẫn biết vậy, nhưng cô không nán ở lại thêm được nữa. Cô quyết định sáng hôm sau quay trở về nhà chồng, mặc dù bố mẹ giữ cô ở lại chơi vài ngày nữa.

Trên đường về Nhài cảm thấy rất vui. Cô sẽ đem kết quả khám bệnh về cho Tường, đó là cô hoàn toàn khỏe mạnh và mang th:ai bất cứ lúc nào.

Nhài ghé qua chợ mua ít trái cây và đồ ăn. Cô lựa những món mà Tường vẫn thích, trong đầu đang hình dung bữa cơm thật ngon miệng mà tự tay cô nấu. Chỉ mới xa nhà có một ngày thôi, mà cô cảm thấy như cả tuần trời. Cô háo hức trong lòng khi nhìn thấy tấm biển cửa tiệm xe máy nhà mình.

Lúc này là 10 giờ sáng, Nhài nhìn quanh nhưng không thấy Tường đâu. Cô dựng xe rồi xách đồ lên trên gác. Bước vào phòng bếp, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Nhài là cái bồn rửa bát đầy ắp chén đĩa. Cô nghĩ rằng bà Loan đã ra ngoài này nấu ăn cùng con trai. Sau khi để đồ lên bàn bếp, Nhài quay vào nhà tắm thay quần áo. Cô bỗng giật mình, thấy có bộ đồ lót của phụ nữ treo trên mắc nhưng không phải của mình. Đồ này cũng không phải của bà Loan.

Trong đầu cô thoáng một ý nghĩ tiêu cực đi qua, nhưng Nhài lại gạt đi ngay, không thể có ai khác vào trong nhà cô được, chỉ là nhầm lẫn gì đó mà thôi.

Nhài bước gần tới cửa phòng ngủ của vợ chồng cô. Bỗng cô dừng lại vì có tiếng nói nhỏ, và tiếng cười khúc khích của phụ nữ bên trong. Lúc này nhịp tim của cô đập mạnh hơn, cô bước nhẹ tới cửa phòng và nghe rõ tiếng một cô gái nói:

– Anh chán rồi thì ly hôn quách đi, không yêu thì sống bên nhau để mà làm gì. Anh cứ nói thẳng ra là em sắp sinh con trai, rồi cô ta sẽ tự biết mà rút lui.

Nhài lặng người, nhưng cô lại trấn tĩnh ngay bởi vì chưa biết người ở trong đó là những ai. Cô tế nhị định không mở cửa phòng, nhưng nghĩ lại, đây là phòng của mình kia mà, ngoài vợ chồng cô ra thì ai có thể vào đây được.

Đúng lúc ấy cô nghe rõ tiếng của Tường nói nhưng rất nhỏ. Dù không nghe rõ từng lời, nhưng cô biết đây chính xác là giọng của chồng mình. Tiếng cô gái lại lanh lảnh cất lên:

– Chỉ hai tháng nữa thôi là em sinh rồi, anh muốn con chúng mình lúc ấy sẽ như thế nào? Anh thiếu gì tiền, vậy thì lót vào để người ta giải quyết cho nhanh. Ly hôn rồi chúng ta đi đăng ký, lúc ấy con chúng ta sẽ mang họ bố, giấy khai sinh của nó có cả tên bố và mẹ đàng hoàng.

Nhài đã nóng hết người rồi, cô mạnh dạn cầm vào tay nắm và đẩy cửa bước vào. Hình ảnh đập vào mắt cô, là Tường đang nằm ôm một cô gái có cái bụng bầu rất lớn trên giường của mình. Nhài không thể hiểu được tâm trạng của cô lúc ấy nó như thế nào, chỉ biết rằng cô lấy hết sức và hét lên:

– Anh Tường, chuyện này là sao? Còn cô là ai, tại sao cô lại nằm trên giường của chúng tôi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner