Mặc dù mấy đêm ở nhà bà Sáu Nhài không ngủ được, nhưng hôm nay trở về nhà rồi cô vẫn tỉnh như sáo. Nói là hết yêu thì không phải, Nhài vẫn còn rất yêu Tường. Cô yêu con người trước đây của anh ta, chứ không phải là Tường của bây giờ. Bởi vì còn yêu nên Nhài vẫn đau lòng, trước mặt bố mẹ cô mạnh mẽ là thế, nhưng lúc này có một mình trong phòng Nhài không thể cầm lòng được. Cô khóc một mình, thương cho thân phận con gái đã yêu lầm một người có tâm đ:ịa x:ấu xa. Anh ta đã phản bội cô, rồi có con với người khác ở bên ngoài. Sau đó rắp tâm lừa hết của cải tiền bạc, rồi định hất cô ra ngoài đường. Đúng là loại đàn ông mặt người dạ th:ú.
Nhưng Nhài cũng thầm cảm ơn Ngọc, vì cô ta đã sớm cho cô biết sự thật. Nếu không cô phải sống trong sự giả tạo của Tường đến khi nào.
Không biết rằng những ngày qua anh ta có một chút gì nghĩ về cô? Nghe bố mẹ kể lại, cô biết rằng Ngọc đã công khai về ở nhà bà Loan. Chỉ ít ngày nữa thôi là họ sẽ đường hoàng sống trong căn nhà của vợ chồng cô. Được, vậy thì cô cứ để cho họ đắc ý một thời gian, rồi cô sẽ làm cho họ trắng tay không thể ngờ tới. Lúc ấy đừng ai trách rằng cô ác.
Nhài cứ nghĩ mãi về những con người mà cô gọi là gia đình nhà chồng. Ông Vũ thì cả ngày không nói một câu, nhưng ông đã nói lời nào thì rất đúng và nhẹ nhàng tình cảm. Trước đây cô cũng ch:ết vì cái tính ít nói nhưng tình cảm của Tường, Vậy ra trên cuộc đời này có còn ai để cho cô tin nổi nữa hay không.
Thằng Út thì ít khi gặp mặt. Còn bà mẹ chồng lúc nào cái miệng cũng cười tươi, lời nói như rót mật vào tai, nhưng cô chưa bao giờ hiểu được trong bụng bà ta nghĩ gì.
Thế mới biết cuộc đời thật phức tạp. Và lòng người thì sâu hơn biển cả, không có loại thước nào có thể đo được lòng người . Có những người yêu thương ta thực sự, nhưng cũng có người họ luôn tìm cách bất chấp tất cả, chủ yếu là thỏa mãn nhu cầu và trục lợi về mình.
Đúng là cái á:c vẫn luôn tồn tại xung quanh ta. Có những người từ trước tới nay họ vẫn được mọi người yêu mến, bởi cách sống lương thiện và tình cảm. Hôm qua họ vẫn cười nói vui vẻ, vẫn làm ra vẻ thân thiết với chúng ta. Nhưng ngày mai họ đã làm ra những chuyện kinh khủng mà không ai có thể ngờ tới.
Gia đình bà Kha thống nhất là giữ kín chuyện của Nhài. Hai ông bà vẫn làm việc bình thường, mọi sinh hoạt của Nhài đều ở trong nhà. Khi cần đi đâu, cô không đi bằng xe máy mà ông Kha sẽ dùng xe chở cô đi. Nếu ông có bận việc thì cô sẽ gọi taxi tới.
Trước khi xảy ra chuyện, Nhài là một cô gái trẻ luôn sống trong niềm vui và tình yêu thương, chưa một lần phải chứng kiến những chuyện đau lòng, chưa từng vấp ngã trên đường đời. Tâm hồn của cô ấy trong sáng như trăng rằm, vậy mà hôm nay bỗng cô trở thành một người hoàn toàn khác. Cô nén nỗi đau vào tận đáy con tim, mạnh mẽ cứng cỏi đứng dậy tìm lại công bằng cho bản thân.
Nhài tự mình tìm hiểu về luật đất đai, luật hôn nhân gia đình. Cô gọi điện cho mấy người bạn từ ngày còn đại học, sau đó hỏi họ về kinh nghiệm sống. Khi được các bạn hỏi lại thì cô vui vẻ trả lời:
– Tao đang nghiên cứu để viết tiểu thuyết, cho nên cần một số dữ liệu. Tụi mày vui lòng cung cấp cho tao, khi nào hoàn thành tao cho đọc miễn phí nha.
Tiếng cười giòn tan của cô gái trẻ khiến cho đám bạn không hề một chút nghi ngờ. Nhài quyết tâm rồi, những gì có thể lấy lại cô sẽ lấy bằng hết. Kể cả bố mẹ có ngăn cản, cô vẫn cứ làm, còn hơn là để cho những loại người có tâm địa á:c đ:ộc kia được hưởng. Cô bắt đầu tìm hiểu, phải làm từng bước một, mong rằng cuộc đời sẽ không quá khắt khe với cô.
***
Thời gian gần đây người ta thấy bà Loan trẻ đẹp hẳn ra. Sáng nào bà cũng dậy sớm đi thể dục, rồi hằng ngày bà cưỡi con SH nữ tới tiệm spa làm đẹp. Cuộc đời bà thật sung sướng, không phải lao động nhưng cuộc sống rất đầy đủ. Cả khu vực này có mấy ai được như bà đâu.
Ở vùng nông thôn, phụ nữ tầm tuổi như bà đa phần là phải bận rộn vì con cháu, nên rất ít có thời gian để rảnh rỗi. Nếu muốn rèn luyện sức khỏe thì chỉ tranh thủ sáng hoặc tối, đôi khi con cái đi làm về muộn, còn phải vướng bận một lũ cháu, nên có muốn đi chơi cũng đành phải chịu ở nhà.
Có người nói bóng nói gió rằng, bà Loan cặp kè với ông giám đốc người nước ngoài ở công ty da giầy gần đó. Chắc là ông ta cho bà rất nhiều tiền nên mới có điều kiện ăn chơi như vậy. Nhưng được cái bà có khuôn mặt rất khả ái, vóc dáng cân đối, nước da trắng mịn màng nhìn rất bắt mắt. Giọng nói thì dẻo quẹo ngọt như mía lùi, cái miệng lúc nào cũng cười tươi, không bao giờ người ta thấy bà nhăn nhó bực bội bao giờ. Phụ nữ nhìn còn thấy thích chẳng là đàn ông, nhất là những người xa vợ lâu ngày như ông giám đốc kia.
Ngọc một mực muốn về ở nhà của Tường, nhưng anh nhất định không nghe. Vốn dĩ là một người thông minh cáo già, cho nên Tường sẽ không làm điều gì mà anh chưa thấy chắc chắn. Anh thuê một gian nhà trọ cho Ngọc ở, còn mình vẫn bán hàng tại cửa tiệm xe máy. Anh chỉ qua lại đưa tiền cho Ngọc, anh nói rằng khi nào giải quyết mọi việc xong xuôi, ly hôn chấm dứt hẳn với Nhài thì anh sẽ đưa cô về sống chung.
Lúc này Ngọc không chịu nổi nữa, cô đ:iên lắm rồi. Rõ ràng nhà đất là tên của cô, vậy tại sao cô phải sống chui lủi trong gian nhà trọ thấp như ổ chuột. Thế là hai người bắt đầu xảy ra cãi vã. Ngọc dọa Tường :
– Nếu anh không đưa em về ở cùng, em sẽ công bố cho cả tổng biết căn nhà ấy là của em. Rồi em gọi người tới bán, lúc ấy anh đừng có trách.
Nhưng lạ thay Tường không hề tỏ vẻ gì khác, anh điềm nhiên như không có chuyện gì. Thấy Ngọc nói nhiều quá, anh quay lại gắt lên:
– Anh đã nói rồi, tất cả em phải nghe theo anh. Trong lúc này không được manh động, nếu em tự ý làm một việc gì đó, hậu quả thế nào em phải chịu, đừng có nói là anh không nói trước.
Ngày con trai Tường được ba tháng tuổi, thì cũng là ngày Nhài mất tích tròn ba tháng. Tường đón mẹ con Ngọc về nhà, sau đó anh nộp đơn ly hôn đơn phương. Với lý do là Nhài đã bỏ đi và m:ất luôn liên lạc.
Một buổi tối, Ngọc ẵm con xuống tầng một hóng mát, Tường đang thu dọn mấy chiếc xe vào phía trong. Đúng lúc ấy có một chiếc xe con từ từ đỗ trước cửa. Bà Loan bước xuống khuôn mặt rạng rỡ, tiếp theo đó là một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, bà nói:
– Anh vào trong này, đây là tiệm bán xe của con trai và con dâu em.
Tường ngẩng mặt lên gật đầu chào khách, nét mặt tỏ vẻ không hài lòng.
Ngọc đang bồng con, bỗng dưng mặt cô ta xám lại, hình như có điều gì đó bất thường ở đây. Bỗng dưng cô ta cất tiếng chào khách bằng tiếng Trung:
– Xin chào, ông tới mua xe ạ?
Cả bà Loan và Tường đều giật mình, người khách cũng hơi ngỡ ngàng, sau đó tới bên Ngọc đưa tay xoa đầu thằng nhỏ rồi cũng nói bằng tiếng Trung. Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, trên khuôn mặt của Ngọc có vẻ không vui. Lúc này bà Loan không chịu được nữa hỏi giọng gay gắt:
– Con biết nói tiếng Trung sao, đây là khách của mẹ. Ông ấy muốn mua xe cho người giúp việc. Tường chọn một cái cho khách giúp mẹ đi con.
Mặc dù không thích người khách này, nhưng để bán được hàng là Tường quay trở ra rất nhanh. Người khách nói tiếng Việt khá rõ, sau khi chọn mua một chiếc xe vừa tiền, ông ta chuyển khoản cho Tường, nhận giấy tờ rồi nói nhờ bà Loan đi chiếc xe về chỗ ở của ông ta.
Tường vẫn cắm cúi dọn dẹp phía trong không hề để ý đến thái độ của Ngọc. Cô ta đưa ánh mắt hình viên đ:ạn nhìn theo chiếc xe và bóng của bà Loan đi khuất phía cuối đường.
“Bà già, bà cũng giỏi thật đấy. Thảo nào tôi nghe dân làng nói cấm có sai. Làm thế nào mà bà mồi chài được lão người Đài này, g:an bà lớn lắm rồi đó”
Sáng nay ông Kha cùng con gái đánh xe về tới nhà bà Sáu. vì đã hẹn từ trước, nên hai mẹ con bà Sáu đã chuẩn bị chờ sẵn rồi. Họ gặp nhau cười nói vui vẻ như những người thân thiết từ lâu. Bà Sáu và Bảo lên xe, Rồi họ sẽ cùng về thăm gia đình của Nhài theo lời mời của vợ chồng ông Kha.
Hôm nay bà Kha lại thông báo đóng cửa tiệm một ngày để tiếp khách. Sau bữa cơm trưa, nghỉ ngơi chuyện trò một chút ông Kha sẽ đưa mẹ con bà Sáu về nhà. Còn Nhài, cô xin phép bố mẹ tự mình trở về nhà chồng theo đúng nguyện vọng của cô.
Trước khi nghe con gái nói chuyện về vấn đề này, hai ông bà dứt khoát không đồng ý. Họ sợ rằng cô sẽ lại xảy ra chuyện một lần nữa, nếu vậy thì họ không thể yên tâm. Nhưng Nhài đã quyết tâm rồi, cô hứa sẽ trở về bình an cùng bố mẹ sau khi đã hoàn thành công việc.
Con đường trải nhựa buổi chiều nóng như nung, Nhài ngồi trên xe máy vẫn chạy đều mà không quản ngại nắng gió. Cô đã quyết tâm rồi, cô tự mình ra đi thì bây giờ phải tự mình quay trở lại. Đó là nhà của cô, Tường vẫn là chồng hợp pháp của cô. Vậy thì hà cớ gì mà cô phải ra đi mà không một lời từ biệt. Cô phải quay lại đó để đòi lại công bằng cho mình.