Tôi ngồi bên cạnh, cảm thấy bản thân sáng rực như ánh đèn sân khấu.
Có lẽ là do những ngày qua tôi đã trải qua quá nhiều chuyện.
Nên khi nhìn thấy cảnh này, tôi chẳng cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn có một sự bình thản kỳ lạ.
Không hổ danh là trong tiểu thuyết, Thái tử gia chân chính bao giờ cũng là của Bắc Kinh…
3
Nghe nói hai người đó mập mờ đã lâu, lần hẹn hò này mới giúp họ nhận ra lòng mình.
Về chuyện này, tôi chỉ muốn nói: vờ cờ lờ.
Cuối cùng, Thái tử gia Tứ Xuyên – Trùng Khánh vì muốn cảm ơn tôi vì đã làm chứng cho tình yêu của anh ta, nên đã tặng tôi một gói lẩu cay.
Cố Nguyên Châu nói anh ta đã thu xếp cho tôi gặp một Thái tử gia khác, chỉ hai ngày nữa là có thể giới thiệu.
“Tại sao trong điện thoại của anh lại có nhiều Thái tử gia vậy?”
Nghe vậy, anh ta tự tin ưỡn ngực, trông chẳng khác gì một con gà mái vừa đẻ trứng:
“Dĩ nhiên là vì gia thế tương xứng.”
Hóa ra, Cố Nguyên Châu cũng là một Thái tử gia.
“Tóm lại, quan hệ của tôi rất rộng, đảm bảo có thể giới thiệu cho cô người phù hợp. Đây chính là lợi ích của việc quen đúng người đấy. Cô nên tạ ơn trời đất vì có một ông chủ như tôi đi.”
Tôi không nói gì, chỉ giơ nắm đấm lên và đấm thẳng vào sống mũi anh ta.
“Cô làm cái gì vậy?”
“Đại Thanh sụp đổ bao lâu rồi hả? Chỉ một nước mà bày ra cả đống Thái tử gia thế này, có hợp lý không?”
Sau đó, tôi tải ngay ứng dụng học lịch sử vào điện thoại anh ta:
“Đọc thêm sách đi. Người ta bó tay bó chân, còn các anh bó não đấy.”
Hẹn hò thất bại, tôi quay về công ty tiếp tục làm việc.
Từ sau lần tôi “đòi n h ả y l ầ u”, công ty đã cập nhật thông báo nghỉ Tết: được về sớm, không cần ở lại gói sủi cảo vào đêm giao thừa nữa.
Tốt quá, con chó cưng của tôi không biết nấu cơm đâu.
Bữa cơm tất niên vẫn phải do tôi chuẩn bị chứ.
Nhưng được nghỉ sớm cũng đồng nghĩa với việc phải làm xong mọi công việc thật sớm.
Tôi bận tối mắt tối mũi, còn quản lý thì vẫn ôm hận vụ 13 tệ kia, cố tình gây khó dễ cho tôi:
“Phải hoàn thành hết trong hôm nay, không làm xong thì đừng tan ca.”
Ông ta hận tôi vì tôi chửi ông ta.
Mãi sau này tôi mới biết, lúc tôi gọi điện, ông ta đang họp trong công ty.
Thấy tôi gọi đến, cứ tưởng tôi muốn hỏi chuyện công việc, để thể hiện trước mặt Cố Nguyên Châu, ông ta còn mở loa ngoài.
Ai ngờ lại nghe tôi bảo muốn n h ả y l ầ u.
Nghe nói lúc Cố Nguyên Châu hay tin, anh ta hét ầm lên trong văn phòng, sau đó lập tức dẫn theo một đám người chạy đi cứu.
“Nhớ kỹ, phải in tất cả tài liệu ra, còn cái này nữa…”
Quản lý vẫn lải nhải không ngừng, tôi siết chặt nắm tay.
Thôi vậy, sắp tết rồi, tôi nhịn…
Lùi một bước, biển rộng trời cao.
Nhịn một lần, dễ bị u xơ tuyến vú.
M* kiếp!
Nhịn không nổi nữa!
“Ông bị đ i ê n hả?”
Tôi đập bàn đứng bật dậy, nhưng đập hơi mạnh quá, sáng lại chưa ăn sáng.
B ệ n h huyết áp thấp bùng phát, tôi ngất luôn.
Cả văn phòng lập tức hít sâu một hơi.
Trước khi mất ý thức, tôi vừa hay thấy Cố Nguyên Châu bước vào phòng làm việc.
Trên đầu anh ta còn có một bà cụ đang vẫy tay với tôi.
Wow, trông giống bà cố của tôi ghê…
“Sao yên ắng vậy? Mấy người… Ê, cô ấy c h ế t rồi à?”