4
Lúc mở mắt ra, tôi phát hiện có một đám người đang vây quanh mình.
Thấy tôi tỉnh lại, Cố Nguyên Châu lập tức hất văng mọi người ra rồi lao đến:
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Tôi còn tưởng cô đột tử rồi! Nhân viên công ty c h ế t trước thềm năm mới, nếu việc này truyền ra ngoài thì giá cổ phiếu của công ty không biết sẽ tụt xuống bao nhiêu nữa.”
Nói xong, tôi bị anh ta xách lên như xách gà con, mang đến trước mặt quản lý:
“Nói đi, tại sao con gái nhà người ta đang yên đang lành lại ngất xỉu?”
Quản lý nhìn tôi, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh:
“Tôi… tôi không biết.”
“Trước khi đi làm cô ấy vẫn còn khỏe mạnh, nhìn tình trạng của cô ấy bây giờ xem? Suýt nữa là c h ế t rồi! Nếu tôi đến muộn một chút, chẳng phải cô ấy đi đời rồi à? Khi đó, tôi biết đi đâu tìm một nhân viên lương ba nghìn rưỡi mà còn chịu khó làm trâu làm ngựa như vậy chứ?”
M* kiếp, đừng mắng nữa…
Tôi đổ mồ hôi hột.
Quản lý luống cuống xin lỗi rối rít, ngay chiều hôm đó, ông ta nhận được thông báo sa thải.
Nhìn quản lý mặt mày xám xịt thu dọn đồ đạc, tôi vẫn chưa kịp phản ứng.
Dù gì, sa thải một quản lý cấp trung cũng không dễ, ít nhất cũng phải bồi thường một đống tiền.
Cả đồng nghiệp cũng ngồi không yên, ghé đến hỏi tôi:
“Cậu và sếp có quan hệ gì vậy?”
“Quan hệ cấp trên, cấp dưới bình thường thôi.”
Nếu phải nói thêm, thì anh ta còn là mối lái của tôi nữa.
Mà mối lái này rất tận tâm, còn tiếp tục gửi cho tôi vài ứng viên nam:
[Lên văn phòng của tôi chọn đi, tôi sắp xếp cho.]
Thế là, tôi lén lút lên văn phòng sếp… để chọn đàn ông.
Trải nghiệm này, gọi là đỉnh cao của đời đi làm chắc cũng không quá đâu nhỉ?
“Sếp, anh thực sự sa thải quản lý rồi?”
Cố Nguyên Châu đang cúi đầu ký tên, nghe vậy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên:
“Ừ, không sa thải, chẳng lẽ để lại ăn Tết?”
“Chỉ vì tôi…”
“Có vẻ không hay lắm.”
“Quan hệ của chúng ta có phải hơi mập mờ rồi không?”
Nghe vậy, người đàn ông ngẩng đầu lên, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Đôi mắt sau thấu kính trở nên sâu thẳm khó lường:
“Tháng trước công ty điều tra ra có lãnh đạo cấp trung nhận hoa hồng từ khách hàng, đây là điều cấm kỵ. Ông ta cũng nằm trong số đó, sa thải ông ta chính là để răn đe mọi người.”
Lúc này tôi mới yên tâm.
Dù gì, dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, dính dáng đến sếp thì sẽ rất thiệt thòi.
Sau này sẽ không thể quang minh chính đại đòi tăng lương nữa.
Cố Nguyên Châu đưa cho tôi ba tập hồ sơ, toàn là nhân trung long phượng.
“Thế… tôi có thể chọn cả ba không?”
Người trưởng thành thì không lựa chọn.
Anh ta nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi cũng không né tránh, cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Được, tối nay tôi có một bữa tiệc, cô đi cùng tôi, tôi sẽ sắp xếp.”
“Đi cùng sếp đến tiệc tối, có được tính lương tăng ca không?”
Bốp.
Cây bút trong tay Cố Nguyên Châu đâm mạnh xuống giấy trắng.
Anh ta cố nặn ra một nụ cười, nghiến răng nghiến lợi:
“Có.”
5
Tối hôm đó, tôi đi cùng Cố Nguyên Châu tham gia yến tiệc.
Trong bữa tiệc còn có không ít minh tinh, danh lưu tụ hội.
Tôi cúi đầu nhìn bộ trang phục giản dị trên người mình, nếu nói mình là nhân viên phục vụ, chắc cũng không ai nghi ngờ nhỉ?
“Ông chủ, hay là tôi đi thay bộ đồ khác đi, dù sao đây cũng là buổi xem mắt mà.”
“Không sao, vẻ bề ngoài có gì quan trọng đâu, cái em cần thể hiện là vẻ đẹp bên trong của mình.”
Nhưng mà, khi vẻ bề ngoài không đẹp, thì chắc cũng chẳng ai để ý đến vẻ đẹp bên trong đâu nhỉ?
Thế nhưng, chuyện này nhanh chóng đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Bởi vì ba người hẹn xem mắt với tôi, căn bản không ai đến cả.
Nghe nói, một người bị bố mẹ đưa ra nước ngoài ngay trong đêm, một người đột nhiên bị sốt cao.
Người cuối cùng trên đường đến đây thì thấy có người cãi nhau bên đường, tò mò dừng lại hóng chuyện, kết quả bị một chiếc dép bay tới đập thẳng vào trán, lập tức ngất xỉu.
Thực tế đã chứng minh, khi lái xe mui trần đi hóng chuyện, tốt nhất vẫn nên đóng mui xe lại.
Nhìn ba người đàn ông tiềm năng đều biến mất, tôi thở dài một hơi, khóe mắt lại lén thấy Cố Nguyên Châu cũng thở ra một hơi.
Hu hu hu, anh cũng cảm thấy tiếc nuối cho con đường tình duyên của tôi sao?
“Ông chủ, nếu xem mắt thất bại rồi, vậy tôi về trước nhé?”
“Không được, tiền tăng ca tôi đã trả rồi, em nhất định phải ở lại đây với tôi.”
Nỗi buồn vì buổi xem mắt thất bại lập tức bị sự đau khổ vì phải tăng ca che lấp mất.
Trong bữa tiệc rượu, những ly chén va chạm với nhau, tôi cứ nghĩ Cố Nguyên Châu gọi tôi đến là để chắn rượu.