Nhưng thực tế thì chẳng ai mời rượu anh ta cả, mà có không ít người đến chào hỏi anh ta, sau đó cung kính đưa danh thiếp của mình.
“Ông chủ, có phải tửu lượng của anh không được tốt lắm?”
Nói rồi, anh ta từ từ giơ một bàn tay thon dài lên, giơ một ngón tay:
“Tôi có thể uống mãi.”
“Chẳng lẽ anh bị b ệ n h dạ dày, nên bây giờ không thể uống rượu?”
B ệ n h thường gặp của tổng tài bá đạo: hạ đường huyết, đau dạ dày và rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Nếu không có ba b ệ n h này, cũng không đủ tư cách làm tổng tài bá đạo.
“Cảm ơn em đã quan tâm, tôi rất khỏe mạnh, mỗi năm đều đi kiểm tra sức khỏe định kì, có b ệ n h gì nhỏ là có thể điều trị ngay, tôi đâu có thiếu tiền.”
Hình như cũng có lý nhỉ.
Vậy tại sao trong tiểu thuyết, tổng tài bá đạo có thể tìm cách đổi thận của nữ chính, nhưng lại không thể chữa b ệ n h dạ dày của mình?
Cuối cùng, vì quá chán, tôi lấy cớ đi vệ sinh, sau đó trốn vào trong một buồng vệ sinh, lén chơi game.
Trong lúc chờ ghép trận, tôi nghe thấy có người bên ngoài đang nói chuyện:
“Lúc nãy trong bữa tiệc nhìn thấy Cố Nguyên Châu rồi, đẹp trai thật đấy, nhưng mà, hiếm khi thấy anh ta dẫn theo một cô gái nhỉ?”
“Gì cơ? Đó là bạn gái anh ta á? Tôi còn tưởng là nhân viên phục vụ nào không biết điều dám bám lên nữa, suýt nữa tôi còn định đi khiếu nại.”
Tôi trốn trong buồng vệ sinh, đột nhiên cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên.
“Vậy đó có phải bạn gái của Cố Nguyên Châu không? Chưa từng thấy bao giờ.”
“Bạn gái gì chứ? Trong cái giới này làm gì có khái niệm bạn gái, phải gọi là ‘kè kè’ mới đúng.”
Vậy nên, Cố Nguyên Châu vẫn chưa tìm được “kè kè” của mình à?
Chắc là có tâm sự gì đó nhỉ?
Ngay cả từ “bạn gái” cũng không có, trình độ văn hóa của cái giới này thực sự cần được nâng cao.
Chả trách mà mọc ra nhiều thái tử gia như thế.
“Nhưng mà tôi nghe nói, Tống Vân Nặc vừa gặp đã yêu Cố Nguyên Châu, vẫn luôn theo đuổi anh ta, hai người còn từng đi ăn cùng nhau nữa.”
“Chuyện này ai biết được? Cái miệng của Tống Vân Nặc thì có mấy câu là nói thật chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Nguyên Châu có thích con gái không, còn chưa chắc đâu, trước đây tôi cũng từng nghe tin đồn…”
Ngồi xổm quá lâu, chân đã tê rần, vừa mới định đổi tư thế thì đột nhiên nghe thấy một tin sốc.
Như một cái móc nhỏ cứ cào cào trong lòng tôi.
Tôi lập tức ghé tai lại gần hơn để nghe kỹ:
“Tôi nghe nói, trước đây Cố Nguyên Châu vẫn luôn tìm kiếm một cậu thiếu niên nào đó, biết đâu, anh ta căn bản không hề thích con gái đâu.”
6
Dưa lớn!
Một quả dưa siêu to!
Loại dưa này có phải thứ mà nhân viên nhỏ bé như tôi có thể nghe không?
Chỉ tiếc là họ chỉ nói vài câu rồi rời đi.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện Cố Nguyên Châu đang đợi ngay trước cửa:
“Tôi tưởng cô bị rơi vào trong rồi, còn định gọi người đến vớt cô lên.”
Tôi không dám lên tiếng, chỉ len lén liếc nhìn Cố Nguyên Châu bằng khóe mắt.
Hôm nay tham gia tiệc, anh ta ăn mặc còn chỉn chu hơn ngày thường, ngay cả mái tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ bằng sáp vuốt tóc, khuy măng sét trên tay áo cũng rất tinh tế.
Đứng giữa đám đông, anh giống như hạc giữa bầy gà, mang dáng vẻ nho nhã, quý tộc.
Chỉ là… môi đỏ răng trắng như thế này, tại sao lại không thích phụ nữ chứ?
Tôi âm thầm thở dài, thu lại ánh nhìn.
Còn mấy ngày nữa là đến kỳ nghỉ, Cố Nguyên Châu lại sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt khác.
“Nhưng mà, người này thì…”
Cố Nguyên Châu nhìn tôi, muốn nói lại thôi, khiến tôi tưởng tượng ra hàng ngàn khả năng trong đầu.
Chẳng lẽ trông quá xấu?
Hay là nhà nghèo?
Không lẽ là một kẻ bạo lực, gặp chút chuyện là động tay động chân?
Vậy thì đến lúc đó tôi nên đòi bồi thường bao nhiêu mới hợp lý đây?
“Người này có hơi sạch sẽ quá mức, lần này đến đây là để bàn chuyện làm ăn. Nhưng tôi thuận miệng hỏi có muốn đi xem mắt không, thì cậu ta đồng ý ngay, chắc là do gia đình thúc ép quá gấp rồi.”