Advertise here
Ông Chủ Giới Thiệu Người Yêu Cho Tôi

Chương 6



Vừa dứt lời, tôi đã thấy bóng dáng của người đó xuất hiện trước cửa nhà hàng.

Người đàn ông cao ráo, phong thái bất phàm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, trên khuôn mặt là nụ cười bình thản nhưng có chút xa cách.

Nếu phải dùng một từ để miêu tả, thì chính là hoàn hảo, hoàn hảo đến mức trông như một con người nhân tạo vậy.

“Chào cô, tôi là Kỳ Dục.”

Người đàn ông ngồi xuống phía đối diện tôi, Cố Nguyên Châu sớm đã rời đi, chỉ là trước khi đi còn nhìn Kỳ Dục mấy lần.

Kỳ Dục nói mình đến từ Hồng Kông, gia đình làm kinh doanh xuất nhập khẩu, lần này đến đây cũng để bàn chuyện hợp tác với Cố Nguyên Châu.

“Anh đồng ý đi xem mắt với tôi chẳng lẽ là vì sợ đắc tội với Cố Nguyên Châu, rồi ảnh hưởng đến chuyện làm ăn sao?”

“Sao có thể chứ? Chúng tôi hợp tác là đôi bên cùng có lợi, không có chuyện đó đâu. Nếu phải nói lý do…” Kỳ Dục khẽ khuấy tách cà phê bên cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Gia đình giục quá gấp, hy vọng tôi có thể tiếp xúc với nhiều người hơn.”

Xem ra lại là một người bị gia đình thúc ép giống như tôi.

Một người xuất sắc như vậy mà cũng rơi vào cảnh ngộ giống tôi, thế thì chuyện tôi bị ép cưới cũng chẳng phải điều gì quá đáng nữa rồi.

Ngồi thêm một lúc, Kỳ Dục hỏi tôi có muốn đi xem phim không, tiện thể bàn luận về mấy bộ phim mới ra gần đây.

Tôi vừa đồng ý thì Cố Nguyên Châu đang ngồi ở phía không xa, nhìn chằm chằm vào tôi.

Trước đây, mỗi lần tôi đi xem mắt anh ta cũng ở gần đó, nhưng vì lần nào cuộc hẹn cũng nhanh chóng thất bại nên tôi chưa từng để ý.

Không ngờ ánh mắt của Cố Nguyên Châu lại đáng sợ như vậy.

Anh ngồi yên như một bức tượng gỗ, đôi mắt sắc bén cứ dán chặt vào chúng tôi.

Giống như một con sói đang rình mồi…

7

Tôi còn chưa kịp suy đoán ánh mắt của Cố Nguyên Châu có ý gì, Kỳ Dục đã kéo tôi đi.

Chúng tôi cùng đi xem phim, ăn tối, trao đổi phương thức liên lạc.

Cả cuối tuần đều dành cho những buổi hẹn hò.

Sáng thứ hai, trưởng phòng đột nhiên thần thần bí bí gọi tôi vào văn phòng, đưa tôi một tập tài liệu:

“Quản lý đi rồi, vốn dĩ tôi phải đi nộp tài liệu này, nhưng tôi thấy cô là người thích hợp hơn.”

“Dựa vào đâu mà anh nghĩ thế?”

“Ôi dào, tôi hiểu cả rồi. Công ty không khuyến khích yêu đương nơi công sở, nhưng cũng không hẳn là phản đối. Cô và tổng giám đốc chỉ cần kín tiếng một chút là được. Chẳng phải tôi đây đang tạo cơ hội cho hai người sao?”

Chưa đợi tôi kịp giải thích, trưởng phòng đã nhét tài liệu vào tay tôi, bảo tôi nhanh chóng đưa đến chỗ Cố Nguyên Châu.

Chắc là sắp cuối năm rồi, tài liệu gửi đến văn phòng tổng giám đốc rất nhiều, lúc tôi bước vào, anh gần như bị tài liệu vây kín.

“Cô đến rồi?”

Dựa vào giọng nói mang chút oán trách này, tôi mới xác nhận là trong phòng vẫn còn có người.

“Sếp, tôi đã sắp xếp tài liệu xong rồi.”

“Để đó đi. Cô và Kỳ Dục hẹn hò thế nào rồi?”

“Cũng được, anh ấy là người khá tốt.”

Lời vừa dứt, cây bút trong tay Cố Nguyên Châu đã đâm mạnh xuống giấy:

“Cô thấy tốt là được.”

Anh hờ hững nói, rồi tiếp tục đưa tôi một xấp tài liệu khác: “Giúp tôi in thêm một bản tài liệu này nữa.”

Máy in nằm ở góc văn phòng, tôi vừa khởi động thì nghe thấy giọng nói đầy thâm ý của Cố Nguyên Châu phía sau:

“Tìm đối tượng không thể tùy tiện được, nhất định phải chọn lựa cẩn thận, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn sếp đã nhắc nhở.”

“Nhất định phải mở to mắt mà nhìn, có người trông thì đạo mạo đường hoàng, nhưng lại mắc b ệ n h sạch sẽ, bị ám ảnh cưỡng chế, ít nói mà thích thể hiện. Cô phải thật thận trọng!”

Anh đang nói Kỳ Dục sao?

Vì không muốn làm mất mặt lãnh đạo, tôi ngoan ngoãn đáp lại:

“Tôi tin vào mắt nhìn người của sếp, người sếp giới thiệu chắc chắn không thể sai được.”

Sắc mặt Cố Nguyên Châu lại trầm xuống thêm vài phần.

Bầu không khí trong văn phòng cũng trở nên im lặng, tôi còn chưa kịp tìm chủ đề nói chuyện thì cửa phòng đã bị gõ:

“Tổng giám đốc Cố, cô Tống Vân Nặc muốn gặp anh.”

Tôi để ý thấy Cố Nguyên Châu hơi bực bội day day ấn đường: “Cho cô ấy vào.”

Cửa vừa mở, một mỹ nhân xinh đẹp lao vào.

Tôi lập tức giảm thiểu sự hiện diện của mình, đặt tài liệu vừa in lên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

“Có nhớ em không? Sao trông anh buồn thế này?”

Nói rồi, Tống Vân Nặc nhào thẳng vào lòng Cố Nguyên Châu, cứ như trong người anh có nam châm vậy.

Tôi cứ tưởng sẽ được chứng kiến cảnh mỹ nhân ôm ấp, ai ngờ Cố Nguyên Châu lại né sang một bên.

Chỉ nghe thấy “bịch” một cái, mỹ nhân ngã mạnh xuống đất.

Cố Nguyên Châu lạnh lùng cài kín cúc áo sơ mi, sau khi xác nhận đã che chắn kín kẽ mới lên tiếng:

“Đàn ông mà không biết tự trọng thì chẳng khác nào cải trắng. Cô đừng mong biến tôi thành cải trắng.”

Quá ghê gớm! Đạo đức nam giới đạt max level rồi!

Tôi cẩn thận khép cửa lại, nhưng trước khi đi vẫn kịp nghe thấy giọng nói tức tối của cô gái:

“Anh dám đối xử với tôi như thế, còn muốn hợp tác vui vẻ nữa không?”

Tôi không thể tin vào tai mình.

Lẽ nào… Cố Nguyên Châu lại sẵn sàng hy sinh bản thân vì công ty đến mức này sao?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner