Advertise here
Rắn Ôm Xác

Chương 8



Dưỡng gật đầu, đi tới cạnh chuồng, định mở cửa thả rắn ra.

Nào ngờ, cảnh tượng bên trong làm anh ta kinh hãi hét toáng lên:

“Cha ơi, lũ rắn… Chết hết cả rồi.”

Ông Dương vọt tới, trố mắt lên nhìn vào trong.

Toàn bộ hơn trăm con rắn đều đã chết. Chúng nằm thẳng đứng, miệng há ra, hai mắt mở trừng trừng, chết ngắt không còn con nào.

Toàn thân ông Dương nổi hết da gà, run tới nỗi đứng không vững. Dưỡng phải đỡ rồi dìu ông vào nhà ngồi nghỉ.

“Con rắn cụ hôm trước, có đúng là con bắt được ở mộ không?”

Dưỡng gật đầu chắc nịch:

“Nó cuốn vài vòng quanh cái mộ hoang đó mà cha. Chính mắt mấy thằng Hùng cũng thấy.”

Ông Dương đứng bật dậy, chạy đi mua nhang giấy, kéo theo Dưỡng cùng lội ra ruộng, đến chỗ cái mộ hoang.

Ông thắp nhang cắm lên trên mộ, dập đầu khấn vái:

“Chúng tôi tội lỗi đầy mình, không biết trên dưới mà mạo phạm ngài. Xin ngài tha cho cha con chúng tôi. Chúng tôi nguyện ăn chay cả đời để chuộc tội.”

Dưỡng chỉ biết răm rắp làm theo cha.

Hai bố con ông Dương dập đầu đúng một trăm cái thì mới đứng dậy.

Đôi chân họ tê cứng hết cả đi, loạng choạng dắt díu nhau ra về.

Ông Dương cũng không dám ăn thịt nữa, chỉ dám ăn chay, ngày ngày bật kinh lên nghe để sám hối.

Những tưởng mọi chuyện đã xong hết.

Cho tới một hôm, Dưỡng liên tục kêu đau tức ngực với bố mình.

“Chắc con phải lên viện khám thôi. Dạo này đau tức ngực lắm.”

Ông Dương gật đầu:

“Kêu cái Huệ đi cùng có gì nó chăm cho. Mà chúng bay tính sao, có cưới không để tao còn qua nhà nó xin cưới.”

Dưỡng vui như mở cờ:

“Có chứ sao không cưới. Để con báo với Huệ kêu bố mẹ sắp xếp.”

Thế là hôm sau, Dưỡng chạy sang nhà Huệ, thưa chuyện muốn hỏi cưới cô xem ý ông bà thế nào.

Ai ngờ, bố Huệ liền hừ lạnh, hất hàm lên tiếng:

“Gia đình tôi không dám gả con gái cho nhà anh đâu. Để nó sang bên đấy, sớm ngày bị rắn cắn chết.”

Dưỡng đỏ hết mặt, lắc đầu cam đoan:

“Con hứa sẽ không để em Huệ thiệt thòi. Xin cô chú cho chúng con tiến xa hơn ạ.”

Nhưng mặc cho Dưỡng và Huệ hết lời xin xỏ, thế mà vẫn bị bố mẹ cô không cho cưới.

Họ còn đe dọa, nếu Huệ vẫn quyết lấy Dưỡng thì sẽ từ mặt con.

Mặc dù yêu nhau lắm nhưng Huệ vẫn nói chia tay với Dưỡng khiến Dưỡng vô cùng đau khổ.

Anh ta tức giận, cho rằng tất cả chỉ vì lũ rắn khốn khiếp khiến mình không lấy được vợ.

Chính vì vậy, Dưỡng cầm theo cái xà beng, đi khắp nơi lùng sục rắn. Gặp được con rắn nào là anh ta lại vung xà beng đập chết con rắn đó.

Khắp nơi Dưỡng đi qua, đâu đâu cũng thấy xác rắn bị đánh chết nát bét nằm ngổn ngang.

Anh ta không giữ nổi bình tĩnh nữa, liên tục gào thét chửi đổng ầm ĩ cả làng.

Ông Dương phải chạy ra kéo Dưỡng về nhà:

“Mày bị lú à con. Thiếu gì đàn bà con gái mà mày lại phải rúc đít con Huệ. Không thấy nhục mặt à?”

Dưỡng gào lên:

“Cha thì biết cái gì. Tất cả là tại cha, tại lũ rắn nên tôi mới không cưới được cái Huệ đấy.”

Nói xong, Dưỡng đi lên phòng, đóng cửa cái rầm.

Ông Dương lắc đầu, bất lực không biết nói gì.

Đêm hôm ấy, Dưỡng vẫn không nuốt trôi được cục tức vì bị nhà Huệ khinh. Anh ta ra khỏi nhà, định tìm Huệ để van xin quay lại lần nữa.

Trời về khuya vắng ngắt, nhất là ở quê, người ta thường đi ngủ từ rất sớm. Nhà nào cũng tắt điện, chỉ còn vài ánh đèn le lói từ một vài ngôi nhà mà thôi.

Dưỡng cặm cụi đi về phía nhà Huệ. Trên đường, anh ta đã nghĩ ra đủ mọi từ ngữ để hy vọng sẽ khiến Huệ mủi lòng.

Chợt, Dưỡng trông thấy đối diện mình có một bóng người đang đi tới.

Vừa nhìn Dưỡng liền nhận ra đó là Huệ.

Anh ta chạy tới, mừng rỡ gọi lớn:

“Huệ ơi, anh đang định đi tìm em đây. Em cũng nhớ anh phải không?”

Huệ mỉm cười, gật gật đầu, kéo tay Dưỡng đi theo mình.

Trên đường đi, Dưỡng liên tục hỏi Huệ muốn đưa mình đi đâu nhưng Huệ im lặng không đáp. Hai người đi ra ngoài cánh đồng, tới tận chỗ bờ ruộng hôm trước thì dừng lại.

Dưỡng ngó ngang ngó dọc, tò mò hỏi Huệ:

“Em dẫn anh ra đây làm gì?”

Huệ vòng tay qua cổ Dưỡng, nét mặt mang đầy vẻ ma mị, thân hình uốn lượn, dẻo như không xương dính chặt lên người Dưỡng.

Chưa bao giờ Dưỡng thấy Huệ chủ động mà lại táo bạo như thế. Vậy nên anh ta vô cùng sung sướng, ôm lấy eo của Huệ, định bụng nay phải làm cho ra trò.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner