6
Nhóm chat công ty tưng bừng lì xì, thông báo bay đầy trời.
【Từ nay hai con chó tuần tra sẽ được cho nghỉ phép. Dù sao thì cậu tôi cũng sẽ làm tổng giám đốc nhân sự, chẳng lẽ còn không bằng chó?】
【Tất cả cây lau nhà trong nhà vệ sinh sẽ được thay mới. Nhất định phải tạo điều kiện cho mợ tôi phát huy hết khả năng, không thể để dụng cụ làm cản trở bà ấy!】
Từng chỉ thị được ban ra, Kế hoạch SB chính thức khởi động.
Bên đội bảo vệ.
Đội trưởng bảo vệ mở họp hàng ngày, liên tục khen ngợi cậu tôi.
Kết quả, cả đội bảo vệ bắt đầu cô lập ông ta.
Không ai đổi ca cho ông ta.
Không ai đi tuần với ông ta.
Ông ta phải trực ca đêm suốt một tuần liền.
Mỗi đêm, cả công ty tự động “tăng ca”, liên tục bấm còi inh ỏi trước cổng, ép ông ta phải mở cửa.
Bài tập nhớ tên nhân viên.
Sáng hôm sau, ông ta vẫn phải nhớ tên toàn bộ nhân viên trong lễ chào buổi sáng.
“Cậu là Trần Trần? Hôm qua cậu không phải tên Lý Trần sao?”
“Ồ, đeo nhầm thẻ tên à? Vậy hôm nay lấy tên này làm chuẩn nhé.”
“Còn cô là Trương Mộng Kỳ? Hôm qua cô là Lưu Gia Gia mà?”
“Chú bị mất trí nhớ rồi hả? Tôi luôn là Lưu Gia Gia nhé! Trương Mộng Kỳ có xinh bằng tôi không?”
Sau vài ngày, cậu thậm chí còn quên cả tên của mợ mình.
Hậu quả—bị mợ đánh mỗi ngày.
Bên lao công.
Mợ cũng có những ngày làm việc đầy ý nghĩa.
Đặc biệt là khi nhà vệ sinh của công ty thỉnh thoảng bị cắt nước.
Dần dần, bà ấy hình thành một phản xạ có điều kiện—
Chỉ cần nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, bà ấy sẽ vớ lấy cây lau nhà, lao ra ngoài như vận động viên chạy cự ly ngắn.
Vậy nên, nhân viên kỹ thuật đã thay hệ thống nước của nhà vệ sinh thành điều khiển từ xa.
Mỗi ngày—
Một nhân viên chịu trách nhiệm bật/tắt nước.
Một nhân viên khác bấm đồng hồ bấm giờ.
“Sếp, tốc độ chạy 100 mét của mợ anh đã đạt tiêu chuẩn vận động viên cấp hai!”
Tôi gật đầu, thong thả nhả ra một lá trà:
“Còn trẻ thì nên cố gắng hơn nữa.”
Ngay trong ngày hôm đó, khoảng cách giữa các lần cấp nước lại càng bị rút ngắn.
Thời gian nước chảy cũng giảm xuống đáng kể.
Mục tiêu—giúp mợ tôi có nhiều không gian phát triển hơn!
Một tuần sau, cậu và mợ chặn tôi ngay trước cổng công ty.
“Tiểu Tân! Có phải tụi bây cố tình hành hạ hai vợ chồng tao không?!”
Cậu mắt đỏ ngầu, trông như sắp ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi chân thành nắm tay ông ta, giọng đầy động viên:
“Cậu ơi, chắc chắn họ đang thử thách hai người đấy! Nếu toàn bộ công ty đều tâm phục khẩu phục, sau này con mới yên tâm giao công ty cho cậu mợ chứ!”
Nghe đến đây, hai người lập tức run lên vì phấn khích.
Tôi tiếp tục thêm liều thuốc tinh thần:
“Cố gắng thêm ba tuần nữa! Con tin tưởng hai người!”
Vậy là, dưới sự “tẩy não” của tôi, hai người lại tràn đầy quyết tâm.
Ngày cuối cùng của thời hạn một tháng, tôi “đột nhiên” có chuyến công tác đến Hải Nam.
Lý do: Ký hợp đồng cho dự án lớn nhất trong lịch sử công ty—Dự án chia sẻ ánh nắng bãi biển Tam Á.
Khi cậu và mợ tìm đến văn phòng tôi, tôi đã biến mất.
Họ điên cuồng gọi điện, nhưng tôi đang trên máy bay, điện thoại tất nhiên đã tắt nguồn.
Bên bờ biển Tam Á.
Tôi và vị hôn thê mặc đồ bơi, nằm dài trên bãi cát, tận hưởng ánh nắng và gió biển.
Điện thoại của tôi đã kêu lần thứ 99.
Vị hôn thê cười, nhẹ nhàng khuyên:
“Anh nghe máy đi, đừng chơi ác quá.”
Chơi ác?
Kiếp trước, khi ông ta chuốc thuốc rồi đưa em lên giường người khác, có chút đạo đức nào không?
Những gì tôi làm bây giờ chỉ là tính chút lãi mà thôi.
Tôi bật loa ngoài, nhấn nhận cuộc gọi.
“Tiểu Tân! Mày đang đùa bọn tao đúng không?”
“Mày có một tiếng đồng hồ để quay về ký quyết định bổ nhiệm!”
“Nếu không thì…”
“Nếu không thì sao?”
Chắc chắn lúc này ông ta đã nhận ra một điều—
Ngoài chút quan hệ huyết thống này, ông ta không có bất kỳ cái cớ nào để ép buộc tôi nữa.
“Nếu không…”
“Tao sẽ đăng hết những gì mày đã làm với bọn tao lên nhóm ‘Gia đình hạnh phúc’!”