Thiên Lam nghe chú nói thế rồi đi thẳng ra ngoài tính tiền, nhưng chưa kịp thì chú đưa thẻ ra cho nhân viên.
-Em có tiền, em trả được.
-Em là vợ tôi, phải xài tiền của tôi em hiểu không? Đứng ra một bên để tôi tính tiền.
Thiên Lam không biết ngoài mặt cáu gắt ra bây giờ chú lại có tính nhây nữa. Nếu chú muốn thế cô mua thêm để chú tính tiền cho biết, cô nói:
-Lúc nãy em mua chưa xong? Đang mua thì gặp Hiền Đào. Chị ta tới gây sự, cũng may có chị Diệu Nhi chứ không chị ta tát em rồi.
Đức Cường nghe đến câu tát thì nhíu mày hỏi:
-Sao lúc nãy không nói với tôi?
-Nói với chú làm gì. Dù gì chị ta bị đám người kia xử nên em cũng không cần, nhưng em cũng nhanh tay tát được chị ta một cái rồi.
-Thật, chú không tin em à. Tại chị Diệu Nhi tát chị ta trước nên em mới dám.
Đức Cường nghe vậy thì phì cười:
-Lúc nào rảnh, tôi đưa em qua nhà Diệu Nhi chơi.
-Để Diệu Nhi dạy cho cách phòng vệ. Em lớn rồi phải biết tự bảo vệ mình đừng để cho ai bắt nạt hiểu không? Tôi không thể ở bên cạnh em bảo vệ em mãi được.
Thiên Lam nghe tới đây hỏi:
-Chú yêu em hay sao lại nói thế?
Đức Cường chuẩn bị nói thì người ở phía sau gọi hỏi:
-Hai người xong chưa tránh cho tôi tính tiền với?
Thiên Lam gật đầu xin lỗi rồi tránh sang một bên cho người đó đi vào, cô cũng quay sang chú nói:
-Có gì nói sau, em đi vào trong mua thêm đồ đây.
Thiên Lam gật đầu rồi đẩy xe vào trong quầy mua ít đồ, đang đi chú gọi lại:
-Thiên Lam, em quay lại đây tôi nói này.
Đức Cường dơ mấy hộp đủ màu lên hỏi:
-Em thích hương nào, cam, bạc hà…
-Là cái gì vậy mà chú nói mùi hương?
Đức Cường nhếch môi cười:
-Là loại dùng để được thịt em ở trên giường đó. Thích loại nào tôi mua?
Thiên Lam mặt đỏ gay vì ngại, cô ngó xung quanh không có người cô liền nói:
-Em không nghĩ chú còn bộ mặt như thế này. Chú đừng nghĩ em trao thân chú một lần rồi chú làm tới. Chú muốn mua tự chú dùng đi.
-Hay em không thích mua mấy này. Vậy tôi không mua nữa được chưa. Tôi sẽ…
Nhìn ánh mắt gian tà của chú cô quay mặt đi chỗ khác, mặc cho chú gọi ở phía sau. Cô lựa đồ cá nhân rồi mua thêm những thứ nữa, hôm nay chú trả tiền hết tội gì cô không mua.
-Chú tiếc tiền hay sao mà hỏi hết chưa ạ?
-Tôi không tiếc, vậy em muốn mua gì mua đi. Tôi mua hộp này rồi.
Thiên Lam nhìn vào tay chú đang cầm thấy cái hộp lúc nãy chú gọi cô tới chọn, cô liền nói:
-Chú có trả lại cái đó không?
-Mua có gì về dùng, hay em muốn có con với tôi.
Cô hết sức chịu đựng với ông chú này nữa rồi, cô không thèm đoái hoài chú nữa mà đẩy đồ đi tới thanh toán, cô chỉ về phía Đức Cường rồi nói với nhân viên:
-Chị tính tiền cho chú này nhé.
Thiên Lam nói xong rồi quay sang nói với chú:
-Chú tính tiền đi. Em ra ngoài chờ, chú đòi mua nhiều chú tự xách đi nhé.
Thiên Lam đi thẳng ra ngoài, để chú một mình ở lại đó tính tiền.
Lát sau thấy chú xách hai tay đem ra ngoài, cô liền hỏi:
-Đúng theo ý chú rồi chứ? Em nói mua ít thôi không chịu.
-Em treo lên xe giúp tôi đi. Biết thế lúc nãy đi ô tô giờ đồ thế này sao chở hết được.
-Hay chú bắt xe về đi. Em lái xe máy về một mình
-Em treo lên hết đi, tôi chở em về.
Thiên Lam nhìn đóng đồ liền hỏi:
-Sao chở hết được ạ. Mua nhiều quá trời luôn.
-Vậy tôi thuê ship đem về. Ok chưa?
-Chú rảnh tiền thì chú thuê đi. Em không biết gì đâu?
-Được, em đứng đây chờ tôi.
Đức Cường nói xong anh đặt đồ xuống rồi đi thẳng ra ngoài gọi một ship đi vào. Anh đưa cho họ địa chỉ xong rồi đi tới chỗ Thiên Lam.
-Bây giờ tôi đưa em về được rồi chứ?
-Tôi rảnh hôm nay, ngày mai tôi bận rồi em đi làm về ở nhà chờ tôi nghe không?
Thiên Lam phụng phịu nói:
-Ai thèm chờ chú. Giờ chú chở về hay là em.
-Lên xe tôi đưa về. Chìa khóa xe đâu.
-Mũ chú mua lúc nào nhanh thế.
-Lúc em lựa đồ với lúc đó lựa mũ xong rồi lựa mấy hộp đủ mùi hương đưa cho em đó.
-Chú mau chở em về đi. Lúc thì mắng em xối xả, bây giờ cứ nói chuyện gì đâu không à.
-Chứ em thích tôi nạt nộ em lắm sao? Tôi đâu muốn thế.
-Như vậy mới về con người của chú. Chú nhanh lái xe về đi.
Đức Cường không nói nữa treo lên xe máy xong rồi Thiên Lam ngồi sau, anh lên tiếng:
-Không ôm chú đau. Chú lái xe về đi.
Đức Cường nổ máy rồi rời đi khỏi siêu thị, lâu lắm rồi anh mới đi xe máy làm có chút không quen, anh nghiêng mặt qua bên thấy Thiên Lam ngồi cách xa mình, anh lái chậm rồi nói:
-Thiên Lam, em ngồi kiểu thế tôi khó lái xe lắm.
-Chứ em ngồi bình thường, chú lo lái xe đi.
Đức Cường nghe thế vặn ga lên làm Thiên Lam té nhào vào lưng, la oai oái:
-Chú lái xe kiểu gì thế hả? Té em thì sao?
-Tại lâu rồi không đi xe máy nên mới thế, em lái ngồi im đi tôi chở em về nhà nhanh nào.
Thiên Lam nghe tới đây cô ngồi im không dám nhúc nhích đúng người đi ô tô bao năm nay lại đi xe máy nên cô sợ chú lái xe có chuyện nữa nên đành đề chú tập trung lái.
Vừa về tới nhà thì ship đưa đồ ăn cũng tới, cô đi tới xách đồ ăn vào bên trong nhà rồi bắt đầu bỏ đồ vào tủ lạnh. Xong xuôi cô nói:
-Chú đi tắm đi. Em nấu ăn lát chú ra ăn sau.
Đức Cường cũng đi thẳng trong phòng để Thiên Lam nấu ăn. Lần đầu tiên anh đến siêu thị mua đồ rồi đi xe máy thế này. Anh vừa ngồi xuống thì điện thoại reo lên, nhìn vào thấy số Duy Phong anh bắt máy:
” Đã làm theo tao hướng dẫn chưa? Con bé còn nhỏ đừng vồ vập quá con bé sợ biết không? Thế hôm đó có được cô bé chưa”
“Mày hỏi làm gì, tao lớn rồi tự biết”
” Gớm, lớn rồi tự biết, tao đi trước bày cho mà còn nói, con bé nó ít tuổi hơn mình phải biết chiều chuộng chứ gắt gỏng như mày còn mơ con bé nó yêu”
” Tao không cần mày dạy nữa, mày dạy tao toàn mấy thứ làm con bé nó cười tao biết chưa”
“Thế có mua mấy hộp mùi hương như tao nói không? Mua loại bạc hà cho mát. Haha”
“Thằng Điên, mày im miệng lại cho tao đi”
Duy Phong cười khanh khách bên kia nói:
” Ô điên mà có được vợ, chứ như ai kia toàn mấy em gì đâu nên giờ bắt đầu tán gái mà gái mới lớn nữa chứ”
Đức Cường không thèm đáp lại lời Duy Phong nữa mà anh tắt máy. Anh bỏ điện thoại lên bàn rồi lấy đồ đi tắm, biết thế anh không thèm nghe theo Duy Phong, nước cờ sai lầm khi có tên bạn trời đánh.
Thiên Lam vừa nấu vừa nghĩ sau đêm hôm đó chú thay đổi một cách chóng mặt, làm cô không thể thích nghi nhanh được. Chú nhẹ nhàng với cô quan tâm cô hơn. Làm cô cảm thấy không quen nhưng lại không thấy khó chịu, hay chú cảm thấy có lỗi nên mới đối xử như vậy.
-Em đang nấu, chờ em một chút.
-Có cần tôi giúp gì không?
-Em nấu sắp xong rồi, chuẩn bị dọn ra đây.
-Em đi tắm đi, để tôi ra dọn rồi ra ăn.
-Chú đói thì cứ ăn trước, em đi tắm rồi ăn sau.
-Nhà có tôi và em, chờ nhau ăn cơm cũng được.
Thiên Lam vừa dứt lời thì tiếng cửa bên ngoài vang lên.
-Không biết ai tới giờ này? Để em ra xem là ai
Thiên Lam đi thẳng ra ngoài, nhìn vào mắt mèo, làm cô hoảng hồn không nói nên lời cô lắp bắp:
-Chú…chú ơi mẹ chú tới đây?
Đức Cường nghe Thiên Lam gọi anh liền đi tới bên cạnh nói:.
-Mẹ tôi đến có gì em phải sợ.
-Mẹ chú đã biết em là vợ chú chưa?
-Tôi đã gọi điện thoại về nói, có tôi ở đây em không phải sợ.
Đức Cường nói cho Thiên Lam đở run rồi anh mở cửa ra.
-Mẹ lên hồi nào sao không gọi con ra đón.
Bà Thoa ngó nghiêng xung quanh:
-Thiên Lam đâu? Ra đây cho mẹ nói chuyện.
Thiên Lam ở sau lưng chú bẽn lẽn bước ra, cô cúi gằm mặt xuống sợ sệt:
-Mẹ có chuyện gì nói với Thiên Lam vậy. Những gì con đã nói qua điện thoại rồi mà.
-Mẹ muốn nói trực tiếp chứ không muốn nói qua điện thoại, hai đứa đến kia ngồi nói chuyện.
Đức Cường thấy Thiên Lam đứng im, anh liền nói:
-Em ngồi xuống đi đừng sợ.
Thiên Lam nghe theo lời chú đi tới ghế ngồi xuống.
Bà Thoa không vòng vo mà nói:
-Đức Cường, con coi mẹ là bù nhìn à? Muốn lấy nhau là lấy không báo cho tôi một tiếng sao hả? Còn Thiên Lam này, dù bà mến cháu nhưng hai đứa không hợp nhau đâu. Đức Cường, tuổi tác nó lớn cần một người vợ đủ chín chắn lo cho gia đình.
-Mẹ đừng nói vậy, con yêu Thiên Lam nên con muốn lấy cô ấy làm vợ. Chúng con cũng đã đăng ký kết hôn rồi. Định cuối tháng con đưa Thiên Lam về dưới nói chuyện rồi làm đám cưới, cho dù mẹ không chịu nhưng con cũng muốn lấy Thiên Lam từ lâu nhưng Thiên Lam còn đi học, bây giờ cũng có việc làm ổn định. Còn tuổi tác không quan trọng, điều quan trọng là hai bọn con sống hạnh phúc. Chứ không vì hợp nhau mà mẹ cấm cản. Con lớn rồi tự quyết định về cuộc sống của con.
-Một lần con với Hiền Đào đấy thôi, con tự quyết định rồi rước một đứa không ra gì về nhà. Làm xấu mặt mẹ biết không hả?
-Chuyện đó lâu rồi, còn bây giờ Thiên Lam đã là vợ con, mong mẹ chấp nhận, dù thế nào con cũng không cưới ai ngoài Thiên Lam đâu.
Bà Thoa bất lực khi nghe Đức Cường nói vậy, bà không chê Thiên Lam nhưng con bé còn ít tuổi sao quán xuyến được gia đình, bà đành gật đầu cho qua.
-Thôi được. Chuyện hai đứa mẹ cũng nói hết cách, mẹ không muốn làm khó nhưng đã chọn thì phải hạnh phúc đừng như lúc xưa thì ế luôn đi con à.
Đức Cường thấy mẹ thay đổi nhanh không phản đối như lúc nãy anh liền cười:
-Vậy mẹ chấp nhận cho con lấy Thiên Lam rồi đúng không?
-Chứ mẹ nói anh có nghe không mà phản đối, mẹ sợ hai đứa lại bỏ nhau nữa.
-Mẹ yên tâm , lần này con không bỏ vợ nữa được chưa? Ai đưa mẹ lên đây. Anh chị biết chưa vậy?
-Chưa? Mẹ nghe con nói nên đón xe lên đây chứ chưa qua đó. Chết rồi.
Thấy mẹ hoảng hốt Đức Cường liền hỏi:
-Mẹ quên mấy con gà với mấy đồ ở ngoài kia? Ra lấy mau lên. Tất cả tại con hết đấy.
-Ơ mẹ sao lại đổ thừa con. Để con ra lấy được chưa, mẹ lên một mình thôi còn mua cầm lên chi cho mệt.
-Ừ. Ra nhanh lên, mấy đứa bắt mẹ đem lên đấy. Mai đem qua cho anh chị. Còn Thiên Lam lâu rồi không gặp nhìn cũng khác xưa rồi nhỉ? Cháu không chê thằng Cường già hay sao mà chấp nhận lấy nó vậy. Trọng Nghĩa thì sao?
Thiên Lam từ nãy giờ sợ không dám nói gì, bây giờ nghe giọng bà Thoa có vẻ nhẹ nhàng hơn, cô từ từ ngước lên nhìn bà Thoa rồi nói:
-Chúng cháu chia tay được thời gian rồi ạ. Anh ấy ở sau lưng lừa dối cháu làm cô gái ấy có thai rồi ạ.
Bà Thoa nghe vậy sửng sốt không thể ngờ Trọng Nghĩa lại là một đứa đểu cán như thế, bà nói:
-Hai đứa đều lận đận tình duyên như nhau nhỉ? Trong mấy đứa con trai thằng Cường là được nhất ai ngờ lại éo le cuộc tình. Thế hai đứa ăn cơm gì chưa?
Thiên Lam nghe tới đây vội nói:
-Dạ. Cháu nấu hết rồi. Chuẩn bị ăn cơm là bà đến ạ.
-Sao lại gọi bà, giờ là con dâu rồi gọi mẹ đi.. bà… à mẹ không thể ngờ thằng Cường lại có tình cảm với con đấy chứ. Cứ nghĩ sau khi chia tay Hiền Đào chắc sẽ lấy người mình yêu ai ngờ đợi con tới tận bây giờ.
Thiên Lam thấy bà Thoa chấp nhận làm cô cảm thấy vui hơn, giờ lại xưng mẹ với cô nữa. Nhưng cô với chú chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, sau này bà biết chuyện này chắc bà tức lắm. Nhưng biết sao bây giờ vì chú sợ bà ép lấy vợ còn cô vì số nợ tiền của bác Trang nên mới chấp nhận. Nên thôi mọi chuyện sau này có chú lo giờ cô cảm thấy đói bụng nên đứng dậy cùng với bà Thoa đi xuống bếp.
Lúc sau Đức Cường xách đồ vào, anh nhăn nhó nói:
-Con thiếu gì tiền để mua, mẹ đem lên cả đóng thế này không mệt hả mẹ.
-Đem lên xe rồi họ chở tới nơi rồi đem xuống chứ có gì đâu mà mêt. Đem quà quê lên còn chê thì nhịn đi. Vào ăn cơm đi mẹ đói.
Đức Cường đêm đồ tới rồi anh rửa tay xong xuôi đi tới ngồi xuống ngồi bên cạnh Thiên Lam. Cũng may mẹ anh cũng chấp nhận nhanh chóng như vậy chứ phản đối anh sợ Thiên Lam lại lo nghĩ, anh thích Thiên Lam từ lúc lên đây nhưng vì Hiền Đào nên anh mới giữ kín tới tận bây giờ, giờ chỉ tìm cách để Thiên Lam biết được tình cảm của mình, anh không biết Thiên Lal có yêu anh không nên có chút buồn bã, anh nhìn sang thấy Thiên Lam không dám gắp thức ăn, chắc lại ngại mẹ anh. Anh gắp thức ăn vào chén.
-Em cứ ăn như ngày bình thường, mẹ tôi đã không phản đối rồi.
-Em đang ăn ạ. Chú cứ ăn đi.
-Hai đứa xưng hô kiểu gì thế?
Đức Cường nhìn Thiên Lam rồi cười:
-Dạ. Bọn con quên miệng tí thôi.
-Vợ chồng xưng hô lại. Thôi ăn đi.
Sau khi bữa ăn kết thúc Đức Cường đưa mẹ lên nhà trên ngồi uống nước còn lại Thiên Lam ở dưới bếp dọn dẹp, cô ngước nhìn lên thấy hai người nói chuyện vui vẻ làm cô cũng thấy vui. Dọn dẹp xong xuôi cô đi lên trên ngồi chợt nghĩ giờ mẹ chú ở đây thì phải đưa phòng bên kia cho bà Thoa ngủ. Chứ cô với chú ngủ riêng bà lại nghi ngờ, cô liền nói nhỏ bên tai chú:
-Tối nay em ngủ ở đâu đây.
-Vậy em ngủ với mẹ chú nha.
-Không được, người già khó ngủ, em lại hay quẫy làm bà mất giấc ngủ đó.
-Tôi cũng không biết. Lúc đó tính sau.
-Vậy em phải ngủ cùng chú đến khi mẹ chú về hả? Hay chở mẹ chú qua nhà cô Nga được không ạ.
-Không được? Qua bên đó hai vợ chồng chị đi làm suốt sao nói chuyện với mẹ được.
-Chú ở bên này em với chú đi làm miết mà.
-Để tôi bảo cô Dung qua đây chơi với bà luôn. Chứ em không muốn mẹ tôi ở đây sao?
-Em không có ý đó. Em sợ ngủ chung phòng chú lại làm gì em.
-Tôi thề không làm gì em hết. Em ngủ trên giường tôi ngủ dưới đất được chưa?
-Em không tin chú tí nào?
-Mặt tôi đáng tin sao lại không tin, tại đêm đó tôi say, tôi đã kêu em về phòng rồi em không chịu thì tôi làm thịt em chứ sao? Em lúc đó nằm hưởng thụ còn gì?
Khuôn mặt Thiên Lam đỏ gay lên vì ngại, cô ngó xem bà Thoa nghe không? Cũng may bà chăm chú vào tivi nên không để ý những lời chú nói, cô liền đứng lên nói:
-Bà ơi. À mẹ ơi để con vào trong chuẩn bị giường cho mẹ ngủ nhé.
Bà Thoa quay sang gật đầu:
-Ừ. Vào chuẩn bị giúp mẹ đi, cả chiều đi xe hơi mệt.
Thiên Lam đi thật nhanh về phòng của mình, cô thay lại ga nệm rồi sắp xếp lại phòng? Những đồ cô để bên ngoài nhanh chóng bỏ vào tủ không bà Thoa lại nghi ngờ. Xong xuôi cô đi ra ngoài gọi bà Thoa vào ngủ.
Sau khi bà Thoa đi vào trong còn cô với chú đứng bên ngoài, cô bẽn lẽn đi tới ghế.
-Hay chú vào phòng đi, em ngủ ngoài này.
-Em ngủ ngoài này lỡ đâu nữa đêm mẹ tôi ra thấy đó. Vào trong phòng tôi mà ngủ. Nệm ấm chăn êm có gì được tôi ôm ngủ sướng còn gì bằng.
-Vậy em không vào đâu. Chú ngủ một mình đi.
-Lúc nãy tôi thề tôi không làm gì em mà. Chứ mẹ tôi ở đây mấy ngày, em cũng ngủ ngoài đây mẹ tôi nghi ngờ đó. Thôi vào trong nhanh đi muộn rồi, ngủ sớm mai còn đi làm.
Thiên Lam nhìn chú một hồi rồi từ từ bước vào phòng chú
-Chú đóng cửa nhẹ thôi chứ?
-Lỡ tay đóng mạnh tí thôi. Em lên giường ngủ đi tôi thay đồ đã.
Thiên Lam trèo lên giường chú, nằm im thin thít không dám cục cựa gì, cô nhìn thẳng ra thấy chú cởi áo, cô lên la lên:
-Chú vào trong kia thay đi.
-Đứng đây thay cũng được mà, có sao đâu em nhắm mặt lại, em mở mắt làm gì? Với lại thân thể cường tráng của tôi, hôm đó em cũng được sờ qua thì ngại ngùng gì? Hay giờ ra đây tôi sờ tí rồi ngủ cho ngon, chịu không?.
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.